"Buông nàng ra." 
Thanh âm uy nghiêm mà cao quý, băng lãnh mà xa cách, kiên định mà mạnh mẽ, nó khiến người ta dâng lên cảm giác kính sợ từ sâu trong nội tâm. 
Tất cả những người có mặt đều theo bản năng hướng phía phát ra thanh âm. 
Đó là một thiếu niên có đôi mắt thâm sâu khó đoán, đen trắng dõ dàng, thần thái nho nhã cao quý, khí chất hơn người. 
"Quân lão đại." Huyền Dịch cau mày, những lời Mộc Dao nói mặc dù không thể tin hoàn toàn, nhưng nghi vấn nàng đưa ra lại rất có lý, nha đầu tiểu Ngũ quả thực có vấn đề." 
Phong Tầm trừng mắt với Huyền Dịch, nhấn mạnh: "Quân lão đại nói, buông, nàng, ra." 
Huyền Dịch không mấy vui vẻ nhìn chằm chằm Phượng Vũ, nhưng lệnh của Quân Lâm Uyên không ai dám chống lại. 
Cuối cùng hắn cũng buông tay, thả Phượng Vũ ra. 
Phong Tầm vội kéo Phượng Vũ lại, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ? Có đau hay không?" 
Giả yếu giả sợ giả vô tội vốn đã thành nghề của Phượng Vũ trong quân ngũ... Diễn hình tượng khác có lẽ nàng diễn không giống, chứ diễn Bạch Liên Hoa để được mọi người nâng niu thì đúng nghề của nàng rồi. 
Hốc mắt đã mọng đỏ, đôi mắt như được phủ một lớp sương mù, nhưng nàng vẫn quật cường kìm nén không cho nước mắt rơi xuống... 
Một thiếu nữ với dáng vẻ quật cường, vô tội, nhận hết ủy khuất lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người. 
Huyền Dịch trong lúc vô tình nhìn Phượng Vũ, cảm giác áy náy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau/2705528/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.