Phượng Vũ nhìn cảnh vật trước mắt đột nhiên mắt sáng lên, trên bầu trời cao xanh từng đàn chim nối đuôi nhau bay từng đàn. 
Phía trước địa thế bằng phẳng, thảm cỏ xanh mát rộng vô biên, cảm giác tươi mới cùng thanh tươi khi có con suối nhỏ bắc ngang qua. Thảm cỏ xanh mướt mềm mịn được bao phủ bởi tấm khăn len mềm mại và thanh khiết, cao quý và tao nhã lại còn mang phảng phất phong cách của dân du mục. 
Trên tấm thảm len rộng là chiếc bàn ăn bằng gỗ cổ, nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại toát lên vẻ cao quý kết hợp với sự tao nhã, quả thực là đồ đắt tiền. 
Trên bàn đã bày sẵn khăn phủ bàn cùng những dụng cụ ăn uống, sứ trắng, ly hổ phách, cùng những dụng cụ ăn uống khác được đánh một cách sáng bóng, vừa nhìn đã biết là những đồ dùng này bình thường đều được bảo dưỡng rất cẩn thận. 
Cỏ địa trung hải là một loại cỏ cổ, có ba ngành, thân cây to khỏe vươn tới các vách núi. Phần mở rộng ra các vách đá đã tạo lên một ngôi nhà trên cây, từ xa nhìn lại ngôi nhà được bao quanh bởi lớp sương mù dày đặc, giúp con người ta cảm nhận được bầu không khí cổ xưa cũng như huyền bí của nơi đây. 
Trái tim của Phượng Vũ bỗng trở lên rộn ràng. Đây đâu phải là nơi dã ngoại tầm thường mà đây là một danh thắng cổ xưa. 
Hãy tưởng tượng nếu như ngày thường nàng vào rừng Băng Phong, trốn tránh mọi thế sự, ung dung nhìn mọi người sống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau/2705500/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.