Phượng Vũ trừng mắt Đại hoàng tử: “Ngươi nói cái gì?!”
Đại hoàng tử gặp Phượng Vũ một bộ dáng vẻ muốn xách đao chém người đến, liên tục khoát tay: “Là phụ hoàng nói đến, không phải là ta nói đến, thật sự không phải là ta nói đến...”
Phượng Vũ hừ hừ hai âm thanh.
Đại hoàng tử vội vã giải thích nói ra: “Điều này không phải là, ngài là tiểu sư muội của lão tổ, vì thế cho nên từ bên trên niên kỷ nhìn, có lẽ hẳn là sẽ hết sức lớn rồi mà... Phụ hoàng đại khái là nghĩ như vậy đến đi?”
Phượng Vũ tiếp tục hừ hừ hai âm thanh.
Đại hoàng tử vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: “Vì thế cho nên ngươi đến cùng là tiểu sư muội của lão tổ, hay là thiếu nữ tiểu Phượng Vũ của Quân Vũ đế quốc đâu?”
Phượng Vũ: “Không thể hai cái cũng đều phải?”
Đại hoàng tử: “Làm sao có thể hai cái cũng đều phải đâu, lão tổ cũng đều bao nhiêu niên kỷ rồi hả? Sư phụ của lão tổ... Như vậy đến bao lớn rồi? Làm sao có khả năng?”
Phượng Vũ nhíu mày: “Làm sao liền không có khả năng? Ta không phải là sống sờ sờ bày ở chỗ này sao?”
Đại hoàng tử: “Vì thế cho nên... Vì thế cho nên... Ngươi thật sự chính là... Ngươi!”
Phượng Vũ gật gật đầu.
Trên mặt của Đại hoàng tử đã chấn kinh lại có chút uể oải.
Phượng Vũ hiếu kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi chấn kinh ta có thể thấu hiểu, thế nhưng ngươi uể oải cái gì?”
Đại hoàng tử thở dài một tiếng, hướng trên băng ghế đá bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau-truyen-chu/3922470/chuong-3876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.