Phượng Vũ gật đầu: “Đúng nha, xem ra không phải đến Hoa gia một chuyến không thể rồi.” “Như vậy làm sao được!” Phong Tầm không đồng ý, “Ngươi đến cùng có biết được hiện tại ngươi cùng Hoa gia là cái quan hệ gì hay không? Quan hệ tình địch! Ngươi đến Hoa gia còn có thể sống sót mà đi ra ngoài?!”
Phượng Vũ: “... Đó là lý do mà tốt nhất Hoa Vô Song tự mình ra ngoài.”
Bỗng nhiên, Phượng Vũ quay đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn xem Phong Tầm.
Trong lòng của Phong Tầm chợt lạnh, có một loại cảm giác bị nàng đạp xuống mặt đất đến: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Phượng Vũ khóe miệng giương lên một vệt nhàn nhạt đường cong: “Nếu không phải... Ngươi đến đem Hoa Vô Song dẫn ra tới? Cũng không cần thiết nhiều phiền phức, chỉ cần đem nàng từ Hoa gia dẫn ra tới là được.”
Phong Tầm ngạo kiều mặt: “Ta mới không muốn đi đâu.”
Phượng Vũ chính đang muốn dùng lời đến dỗ dành Phong Tầm, ngẩng đầu ở giữa phát hiện bọn họ đã trải qua sắp đến Phượng tộc cửa cổng rồi, mà thời khắc này Phượng tộc cửa cổng lại có một số rối loạn.
“Giống như xảy ra vấn đề rồi.”
Hai con người cưỡi lấy tọa kỵ nhanh chóng tiến lên trước, đám người tách ra, nhường ra một con đường tới.
Phượng Vũ nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa có tiếng khóc lóc của nữ nhân đến, còn có tiếng khóc của tiểu hài đến, thậm chí còn có âm thanh quở mắng của ác nô đến.
Phượng Vũ nhìn thấy Phượng Tang Phượng Diệc Nhiên đứng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau-truyen-chu/3922099/chuong-3505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.