Mộc Nhan thần y đại khái cũng cảm thấy được có chút quê, nàng trừng mắt Phượng Vũ: “Ngươi cái phá tiểu hài, ngươi hiểu cái gì?”
Phượng Vũ đứng lên: “Tốt tốt tốt, ta không hiểu, ta đi rồi.”
Mộc Nhan thần y trừng mắt Phượng Vũ: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Phượng Vũ ngoảnh đầu lại liếc nhìn nàng một cái: “Ừm?”
Mộc Nhan thần y: “Sư phụ của ta bề bộn đến sắp chết, Thái tử lại hôn mê lấy, sư phụ của ngươi lại xui xẻo như vậy... Cũng không có người cùng ta nói chuyện, ngươi cũng không bồi ta trò chuyện một chút sao?”
Đầu óc của Phượng Vũ bỗng nhiên lóe qua một đạo linh quang, nàng vô ý thức hỏi: “Sư phụ của ngươi bề bộn cái gì?”
Mộc Nhan thần y rốt cục tìm tới chỗ tháo nước rồi, nàng lớn tiếng nhả rãnh: “Sư phụ của ta đương nhiên đang bận bịu cứu lấy Thái tử a! Ngươi nói, Quân Lâm Uyên làm sao liền tỉnh rồi nha? Thái tử làm sao liền không có thức tỉnh đâu? Ta một mực đang suy nghĩ cái chuyện này!”
Phượng Vũ: “Suy nghĩ... Cái gì?”
Mộc Nhan thần y: “Ta cân nhắc cái việc Quân Lâm Uyên thức tỉnh này! Theo lý thuyết, chỉ có Tiên Linh quả mới có thể để cho người thức tỉnh, chúng ta bên này đến vừa mất đi Tiên Linh quả, sau đó Quân Lâm Uyên thức tỉnh rồi, ngươi nói...”
Phượng Vũ: “Ách...”
Mộc Nhan thần y: “Ách cái gì mà ách? Ta càng suy xét càng cảm thấy được, khẳng định là người của Quân Vũ đế quốc đến đánh cắp rồi!”
Phượng Vũ dùng ánh mắt nhìn thiểu năng đồng dạng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau-truyen-chu/3921912/chuong-3317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.