Trần Tử Vân: “...” Không có phủ nhận, nói cách khác, suy đoán của hắn là thật! Phượng Vũ thật là!
Xác định điểm này, Trần Tử Vân nội tâm phức tạp cực kỳ, cũng không biết là tư vị gì.
Phượng Vũ: “Phong Tầm?”
Trần Tử Vân: “Khụ khụ, Phong lão đại cũng không có nói rõ, chính ta đoán.”
Phượng Vũ: “Đã ngươi tự mình đoán, vậy ngươi liền tiếp tục làm như không biết, ta không hi vọng người khác biết chuyện này.”
Nói xong, Phượng Vũ chau mày chợt nhíu một cái, nàng quay đầu chú ý kỹ phương hướng bên phải.
Nơi đó, có vô số điểm đen đang theo bên này vọt tới.
Trần Tử Vân nghi hoặc nhìn Phượng Vũ: “Thế nào? Sắc mặt của ngươi làm sao đột nhiên ngưng trọng như thế?”
Không chỉ có ngưng trọng, trên thực tế, hiện tại Phượng Vũ đã rút đao.
“Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
Thời điểm Phượng Vũ nói với Trần Tử Vân, thân thể đã chuyển hướng bên phải phía trước.
Mà phía sau bọn họ, có một cái đất trống rất lớn, vừa vặn để cho bọn họ có không gian chiến đấu.
“Chuẩn bị chiến đấu? Linh Thạch trùng ư? Nơi nào có Linh Thạch trùng?” Trần Tử Vân nhưng không có cảm giác đến.
Phải biết, Tgiác quan thứ sáu của rần Tử Vân thế nhưng là rất mạnh, trên chiến trường, hắn toàn ỷ vào cái giác quan thứ sáu đáng tin cậy này của mình, mới có thể giết cái ba vào ba ra, lấy thủ cấp của địch nhân!
Nhưng là câu nói này vừa mới nói xong, trong lòng Trần Tử Vân lộp bộp một chút!
Loại cảm giác rùng mình khi gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau-truyen-chu/3921378/chuong-2782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.