Chương trước
Chương sau
Thành Minh không dám tin, tiện thể ánh mắt nhìn về phía Thành Uyển Nhi, cũng mang theo tâm trạng phức tạp. Thành Thanh Ninh đỡ lấy Thành phu nhân, trong lòng có chút hối hận. Sớm biết Thành phu nhân sẽ tức giận như vậy, thì cô nên ở sau lưng mẫu thân, để Hồ di nương nói ra lời thật!
Thành phu nhân giận đến môi đều run lên, đưa tay chỉ về Hồ di nương đã ngừng nói mớ, run rẩy quát lớn với Thành Minh “Thành Minh, đây chính là người đàn bà ông sủng ai nhiều năm! tâm địa rắn rết như vậy, ông thật là mắt bị mù rồi!”
Nhiều năm như vậy, Thành Minh và Thành phu nhân vô cùng ân ái, nhưng sự sủng ái đối với Hồ di nương cũng không ít. Có lúc Thành Thanh Ninh cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Thành Minh là làm thế nào làm được, đem tình yêu của mình chia cho hai người đàn bà?
Thậm chí, có thể khiến hai người đàn bà chung sống hòa hợp...... đây chính là điểm lợi hại của Thành Minh. Thành Minh vô cùng sầu não, đối mặt với sự chỉ trích của Thành phu nhân, sau một lúc ông nhíu mày trầm tư mới chậm rãi nói “Phu nhân, chẳng qua là mấy câu nói mớ mà thôi......” “Ông đây là muốn bao che?!”
Nghe Thành Minh nói như vậy, Thành phu nhân phút chốc giận đến trắng mặt! “Nếu không phải Ninh nhi phát hiện sớm, giờ tôi đã chết rồi không nói, ngay cả con trai của ông cũng không thể chào đời!” thấy Thành phu nhân giận đến đứng đều đứng không vững nữa, Thành Thanh Ninh vội an ủi bà “Mẫu thân, chuyện này giao cho con xử lí đi! là con gái không tốt, không nên ở trước mặt mẫu thân nói ra chuyện này.”
Sớm biết Thành phu nhân sẽ bị tức thành như vậy, thì cô nên ở sau lưng báo thù Hồ di nương, độc chết bà ta cho rồi! Thấy con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Thành phu nhân vỗ tay của cô, điều chỉnh tâm trạng “Ninh nhi, con làm rất tốt.” “Nếu không phải là con, mẫu thân đến bây giờ còn không nhìn thấy bộ mặt thật của Hồ thị.”.
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Vừa nói, Thành phu nhân trong mắt chứa ý hận, ánh mắt hình cây dao rơi trên người Thành Minh “Đến bây giờ, mẫu thân cũng không nhìn ra được phụ thân con thiên vị đến mức nào!” “Người bên gối mình ác độc như vậy, phụ thân con còn chỉ xem là một đóa bạch liên thuần khiết! không biết hai viên kẹp trong mắt của phụ thân con, rốt cuộc là mắt, hay là đậu!”
Thành phu nhân không chút khách sao mắng Thành Minh. Ông ngày thường trong oai phong lẫm liệt, giờ lại chỉ có thể rụt cổ, mặc cho Thành phu nhân mắng đến mặt đỏ tía tai. Bạch liên, ví dụ này thật tốt...... trong lòng Thành Thanh Ninh tán thưởng, bỗng nghe thấy câu sau, Thành Thanh Ninh xém chút đã cười ra thành tiếng.
Nghe thấy câu nói này, lại nhìn đôi mắt của Thành Minh, Thành Thanh Ninh cứ cảm thấy mắt của ông quả thật giống hai viên đậu vậy...... nhưng mà thiên vị là thiên vị, đến cùng vẫn là con trai trong bụng Thành phu nhân quan trọng hơn. Thành phu nhân mang thai đã gần 5 tháng, đại phu sớm đã xem qua, trong bụng quả thật là con trai. Đây là đứa con trai đầu tiên của Thành Minh, càng là trưởng tử của Thành phủ.
Do đó, Thành Minh vô cùng xem trọng. Giớ thấy Thành phu nhân bị tức thành thế này, Thành Minh dám giận không dám nói, ngược lại phải cẩn thận dỗ dành lấy “Phu nhân đừng tức giận, chuyện này vi phu nhất định điều tra rõ ràng, cho phu nhân một công đạo!” “Ông điều tra rõ ràng?” Thành phu nhân cười lạnh một tiếng “Tôi còn cần ông điều tra trả công đạo? tự tôi không thể cử động rồi sao?”
“Thành Minh, bắt đầu từ bây giờ lời ông nói, tôi một chữ cũng không tin.” Thấy Thành phu nhân hôm nay hung hãn như vậy, ngay cả Thành Minh đều không dám nói với bà nửa lời, Thành Uyển Nhi nằm trên người Hồ di nương, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Thành phu nhân ra giấu cho Lí ma ma, Lí ma ma lập tức vén tay áo lên hung thần ác sát, lên trước kéo Thành Uyển Nhi sang một bên, ấn chặt lấy cô. “Ninh nhi, nếu phụ thân con một mực cho rằng là con hạ độc Hồ thị. Vậy thì con trực tiếp đút bà ta một nắm thuốc độc là được, dứt khoát độc chết, cũng làm thật tội danh này, để tránh bị người khác vu khống.”
Thành phu nhân phẩy lấy những hạt bụi không tồn tại trên áo. Bà của lúc này, khác hắn với hình tượng ôn nhu nhiều năm ở Thành phủ, giống như tiểu thư thái phó cao quý bất khả xâm phạm trước đây vậy. Nếu sự ôn nhu của bà, không đổi lại được những thứ bà hy vọng, còn không bằng cứ vậy vứt đi! để tránh, con gái ở trong phủ bị người ức hiếp, con trai tương lai cũng sẽ bị người ta ức hiếp!
Trong lòng Thành Thanh Ninh đưa ngón cái trước khí thế của mẫu thân mình, không nói hai lời từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ sứ. Lúc này, Thành Minh sắc mặt thay đổi lớn, vội ngăn lại “Đợi đã! Thanh Ninh, không thể làm bừa!” “Phụ thân không tin lời của con gái, nhất định cho rằng là con hạ độc cho Hồ di nương. Nếu đã vậy, thì con hạ độc cho bà ta, sau đó lại giải cho bà ta chẳng phải là được sao?”
Thành Thanh Ninh nắm lấy lọ sứ, mặt đầy vô tội nhìn Thành Minh, khiến ông không còn gì để nói. Ánh mắt kinh hãi của Thành Uyển Nhi nhìn lọ sứ trong tay của Thành Thanh Ninh, tiếng gọi thê lương tuyệt vọng “Muội muội! cầu xin muội thủ hạ lưu tình, tha di nương một con đường sống đi!” “Muội muốn giết bà ấy khi nào?” Thành Thanh Ninh nắm lấy lọ sứ đi đến trước mặt Thành Uyển Nhi, cong người nhếch mày nhìn cô “Tỉ tỉ không phải nói là muội hạ độc cho Hồ di nương sao? tỉ phải tin, nếu là muội hạ độc, chỉ sợ là trực tiếp một nắm thuốc xuống, thì bà ấy không còn hơi nữa rồi.”
“Sao lại để bà ấy bán sống bán chết nằm đó chứ? vậy có chăng cũng quá tàn nhẫn rồi.” Thành Thanh Ninh cong môi, ánh mắt trào phúng. Thành Uyển Nhi cũng bị cô nói đến nghẹn lời, nhất thời mới thấp giọng nói đến “Mong muội muội, giúp di nương ta giải độc.” “Lại không phải độc do ta hạ, dựa vào đâu ta phải giải? các người ai hạ độc, chẳng phải là ai có thuốc giải sao?”
Thành Thanh Ninh cười lạnh, một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình đứng lên, nói với Thành phu nhân “Mẫu thân, Hồ di nương tâm địa cũng xấu quá rồi, không những muốn hại chết mẫu thân, còn muốn hại đệ đệ!” “Hôm nay, ta cũng phải để bà ta chịu chút khổ, biết là lòng hại người không thể có!” Thay vì để Hồ di nương cứ vậy chết đi, vậy cũng rẻ cho bà ta quá rồi.
Khoảng thời gian Thành phu nhân bị hạ độc, thoi thớp vô thần, không đến một tháng là lìa đời. Trong một tháng này, ai biết Thành phu nhân đau khổ thế nào? đặc biệt là còn mang thai đứa con! Thành phu nhân không ngăn cản, ngược lại là Thành Minh một bước xông đến, đoạt qua lọ sứ trong tay Thành Thanh Ninh, nghiêm mặt nói đến “Thanh Ninh, không thể làm bừa!”
Thành phu nhân một chốc sắc mặt khó coi hơn nữa “ Sao hả? lão gia đây là muốn bao che đến cùng?” “Nếu là vậy, vậy thì đứa con trong bụng ta, cũng không còn chút quan hệ gì với ông nữa!” Thành phu nhân buông lời, dọa đến Thành Minh mặt già trắng bệch, ngây người buông tay ra “Phu nhân, phu nhân, đây..... loại chuyện này không, không thể nói bừa a!” Ông già mới có con trai, là chuyện không dễ.
Thành Thanh Ninh đoạt qua lọ sứ, từ trong đó đổ ra một con sâu nhỏ mập mạp, lông mềm, để ở trên mặt của Hồ di nương. “Sự thiên vị của phụ thân, thật là khiến con gái đau lòng đó! nhìn xem, con đây căn bản không phải thuốc độc.” Khóe môi Thành Thanh Ninh cong lên một nụ cười lạnh băng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn con sâu nhỏ chui vào trong mũi của Hồ di nương, mới vừa ý đứng lên “thứ này của con thích hút máu người nhất, Hồ di nương nhiều tâm địa xấu như vậy, e là có thể đem nó nuôi đến trắng trẻo mập mạp.” Người ở đây, trừ Thành Thanh Ninh và Thành phu nhân, không một ai là mặt không kinh hãi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.