“Ngươi lại phát điên gì?” Thành Thanh Ninh nhíu chặt mày, không vui nhìn hắn, nhưng lúc nhìn thấy tay trái của Mặc Hàn Dạ dường như rớm ra tia máu tươi, vẫn là không nhịn được vội vã bắt lấy tay của hắn “Mặc Hàn Dạ huynh làm gì vậy? không biết đau sao?!” Thành Thanh Nhin vội hỏi.
Gỗ vụn trên tay cầm đâm vào lòng bàn tay của hắn. Bỗng chốc, sự âm u lạnh lẽo vốn có trong mắt của Mặc Hàn Dạ, sau khi nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của cô, đột nhiên tan thành mây khói.
Hắn im lặng nhìn Thành Thanh Ninh, mặc cho cô nắm lấy tay của hắn, tỉ mỉ lấy gỗ vụn ra, sau khi lấy khăn tay lau máu cho hắn, lại từ trong lòng lấy ra một cái lọ sứ, rải thuốc lên cho hắn.
“Ta không mang theo bông băng, huynh nhịn một chút, về rồi đem tay băng lại đi.” Nói xong, thấy không nhận được sự đáp trả của Mặc Hàn Dạ, Thành Thanh Ninh không nhịn được ngẩn đầu “Huynh có nghe thấy ta đang nói chuyện không?”
Chạm phải ánh mắt ý vị thâm sâu của Mặc Hàn Dạ, Thành Thanh Ninh đột nhiên mặt nóng ran, vội thả tay của Mặc Hàn Dạ ra. “Ừm.” Lúc này, Mặc Hàn Dạ nhàn nhạt đáp một tiếng, tiếp tục hỏi “Hôm nay Mặc Tông Bình nói gì với cô rồi?” “Cũng không nói gì.”
Bị ánh mắt này của Mặc Hàn Dạ nhìn đến cả người không tự tại, Thành Thanh Ninh vừa thu dọn lọ sứ, vừa có chút không tự nhiên nói “Chỉ hỏi ta có phải có chút giao tình với huynh không.” Nói một nửa để lại một nửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-vuong-gia-sung-the-xin-khac-che/212090/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.