Âm thanh này giống như là từ trong địa ngục truyền đến vậy, khiến người ta trong lòng sinh hàn, một ý lạnh bao trùm cả phòng khách. Tần Hải Minh và Tần phu nhân xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy Mặc Hàn Dạ một thân áo trắng, sắc mặt âm u đi vào, dường nhưng xem họ như không tồn tại vậy, đi đến trước mặt Thuận Hòa phu nhân. “Mẫu thân, lời nghe không lọt tai thì xem như là chó sủa, không cần để trong lòng.” Nghe thấy lời này phút, phút chốc sắc mặt của Tần Hải Minh lạnh hơn, Tần phu nhân “Vụt” một cái đứng dậy, chất vấn Mặc Hàn Dạ “Sở vương đây là đang rẽ hướng mắng ai là chó đó?” “Ta là cửu mẫu của người, người đối xử với trưởng bối như vậy sao?” Tần phu nhân tức giận nhìn hắn.
“Rẽ hướng? bổn vương là quang minh chính đại mắng.” Mặc Hàn Dạ nhàn nhạt liếc nhìn bà, sự áp bức trong mắt khiến khí thế chợ búa của Tần phu nhân phút chốc giảm xuống “Chạy đến phủ của bổn vương sủa bậy, Chí Viễn Hầu đây là không quản được bà chằn trong nhà, mặc cho bà ta ra ngoài tùy tiện cắn người sao?” Sắc mặt của Tần Hải Minh bỗng chốc cứng đờ “Hàn Dạ.....” “Chí Viễn Hầu chẳng lẽ đã quên rồi, nay bổn vương là Sở vương?”
Mặc Hàn Dạ đột nhiên xoay người qua, mặt lạnh nhạt nhìn ông “Chí Viễn Hầu gặp được bổn vương, theo lý nên thỉnh an.” Tần Hải Minh sắc mặt càng thêm cứng hơn nữa, nửa ngày mới nói ra được một câu “Ta là thúc thúc con.” “Thúc thúc?” Mặc Hàn Dạ mặt đầy trào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-vuong-gia-sung-the-xin-khac-che/1196735/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.