Đầu kim đen mun nhìn đến người ta kiếp sợ. Thành Minh cũng không nhịn được trừng to mắt, run rẩy hỏi “Thanh Ninh, đây, đây là?” “Phụ thân có lẽ đã đoán được rồi, đây chứng tỏ dạ dày của Hồ di nương có lượng lớn chất độc. Chỉ chút độc trên chén đĩa này, căn bản không nghiêm trọng như vậy, những thứ khác chắc không cần con gái nói nhiều nữa rồi?”
Khóe miệng Thành Thanh Ninh luôn mang theo nụ cười trào phúng. Nụ cười trào phúng đó khiến Thành Minh cảm thấy không chốn dung thân. Ông từ trên bàn lấy lên một cây ngân châm sạch khác, sau khi kiểm tra trên chén đĩa, chỉ thấy đuôi ngân châm có nhiễm một tia màu đen nhỏ, không giống với ngân châm trong tay Thành Thanh Ninh. Ánh lên tia lạnh màu đen.
Trong những thức ăn khác, cũng không tra ra được dấu vết của độc. Lúc này, trong lòng Thành Minh đã hiểu. Nếu không phải Hồ di nương tự mình uống thuốc độc, có ai sẽ bóp miệng bà ép bà uống chứ? Thành Minh cảm giác bị Hồ di nương quay như chong chóng, sau khi tức giận xoay người liếc Thành Uyển Nhi, giận dữ chất vấn “Di nương con làm ra chuyện thương thiên hại lí như vậy, con có biết không?!”
Không ngờ, Thành Thanh Ninh nhanh như vậy đã tra ra chân tướng. Đặc biệt là Thành Minh cũng tin lời của cô nói! Trong lòng Thành Uyển Nhi run rẩy, chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch bản thân, không thì sẽ liên lụy đến cô, vậy thì không tốt rồi. Do đó, Thành Uyển Nhi vội trả lời “Phụ thân, con gái không biết.”
“Con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-vuong-gia-sung-the-xin-khac-che/1196720/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.