Chương trước
Chương sau
"Vậy thì phải xem là đến đâu, đến chỗ của nàng tự nhiên là không cần lo lắng thức ăn không đủ ăn, nàngxem, một bàn thức ăn này, ba người chúng ta tuyệt đối đủ ăn." Hắn vẻ mặt xấu bộ dáng, nghiễm nhiên cùng cái loại đó cao quý ưu nhã khí chất bất tương phù hợp.

Hạ Thanh Ca không nói gì, âm thầm cắn răng, càng quen thuộc với người này càng là phát hiện hắn thật đáng giận.

Chẳng qua nể việc hắn giúp mình tìm Bạch Hạc tiên ông cùng với chuyện cầu thầy choTúc Hác, nàng cũng phải kiên trì nịnh bợ hắn.

"Xảo Lan, đi lấy thêm một phần bát đũa cho vị công tử này đi."

"Vâng, tiểu thư." Xảo Lan mang theo mơ hồ vui vẻ, xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau nàng cầm một bộ bát đũa đi đến, đặt ở trước mặt Bạch y nhân.

"Các ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì ta sẽ gọi các ngươi." Nàng giương mắt nhìn về phía hai người Xảo Lan, Tập Xuân.

Tập Xuân nhìn chằm chằm Bạch y nhân, vẫn không quá yên tâm trong lòng, nàng là ám vệ lão gia đưa cho tiểu thư, mọi chuyện đều lấy an toàn của tiểu thư là nhất.

Chẳng qua xem tình hình tiểu thư nói chuyện cùng vị bạch y công tử này, hẳn là người quen, nếu không cũng sẽ không đồng ý ngồi cùng bàn ăn cơm với một nam tử xa lạ, nghĩ đến chỗ này, lo lắng của nàng mới tính chính thức để xuống.

Xảo Lan cùng Tập Xuân đi ra ngoài liền chủ động đóng kín thư phòng, Hạ Thanh Ca cầm lấy bát đũa bên cạnh "Túc Hác, đến bên này ăn."

Nàng ôm Túc Hác lên trên mặt ghế, mà Túc Hác vẫn tò mò nhìn chằm chằm Bạch y nhân bên cạnh.

Vừa rồi bé thấy Bạch y nhân này bay từ ngoài cửa sổ vào, khinh công của hắn sao lợi hại như vậy? Còn lợi hại hơn cả Tập Xuân tỷ tỷ.

"Túc Hác, ăn cơm đi." Hạ Thanh Ca vốn là đã cầm lên bát đũa, thấy vật nhỏ này vẫn tò mò nhìn chằm chằm Bạch y nhân, nàng chỉ có thể hảo tâm nhắc nhở.

"Vâng." Túc Hác đáp một tiếng, buồn bực bắt đầu ăn cơm.

Bạch y nhân mang theo ý cười nhè nhẹ nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca đối diện "Nàng phải ăn nhiều một chút, quá gầy." Hắn nói xong gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén của nàng.

Hạ Thanh Ca cúi đầu nhìn một miếng thịt nhiều thêm trong chén của mình, ngẩng đầu nhìn hắn, mà trong ánh mắt của hắn lại mang mong đợi cùng với mừng rỡ không biết tên.

"Cám ơn." Nàng nhàn nhạt nói một tiếng cám ơn, cúi đầu kẹp thịt hắn cho mình ăn.

Khóe miệng Bạch y nhân nở nụ cười thỏa mãn, hắn vẫn không biết, nhìn một người ăn cơm là chuyện vui vẻ như vậy, ở trong ký ức của hắn, trừ mình ngồi ở trước bàn ăn ra, người còn lại đều vây quanh giúp hắn chia thức ăn, cái loại cảm giác này làm cho hắn phiền chán.

Mà bây giờ, ở trong thư phòng ấm áp, chỉ có hắn và nàng, không đúng, Bạch y nhân không vui nhìn chằm chằm Túc Hác, còn có thằng nhóc chướng mắt này. Nhưng mà tuổi còn nhỏ nên không có gì đáng ngại! Tóm lại hắn rất vui vẻ.

"Túc Hác, ăn nhiều thịt cá vào, tăng thêm dinh dưỡng." Hạ Thanh Ca gắp một miếng ca bỏ vào trong chén Túc Hác, cười ôn nhu nhìn bé ăn.

"Cảm ơn tỷ tỷ."

Nhìn mặt em bé đáng yêu của Túc Hác, Hạ Thanh Ca không nhịn được đưa tay nhéo nhéo " Còn khách khí với tỷ tỷ làm gì? Nhanh ăn đi!"

Vui sướng thỏa mãn trên mặt Bạch y nhân trong nháy mắt biến thành ghen tị!

"Ta đã gắp thức ăn cho nàng, vì sao nàng không gắp lại cho ta?" Bạch y nhân vốn là mong mỏi Hạ Thanh Ca có thể gắp một món ăn trả lễ lại cho hắn, không nghĩ tới nàng chỉ nói một tiếng cám ơn, rồi cúi đầu ăn.

Điều này cũng không có gì, nhưng vì sao nàng lại gắp thức ăn cho thằng nhóc thúi này?

Hạ Thanh Ca sửng sốt một chút, lập tức hơi nhíu mày "Ngươi là người lớn, là nam nhân còn lớn hơn cả ta, ngươi còn cần ta gắp thức ăn cho sao?"

Bạch y nhân âm thầm nói "Một chút cũng không ôn nhu."

"Cái gì?" Hạ Thanh Ca tựa hồ nghe được một chút, nhưng là không nghe rõ "Không ôn nhu? Công tử sợ không phải hôm nay mới biết ta không ôn nhu chứ? Cô nương ôn nhu bên ngoài còn nhiều mà, công tử cần gì chạy đến nơi này của ta tự tìm mất mặt?"

Nói xong, Hạ Thanh Ca còn cực kỳ khiêu khích gắp một miếng thịt bò thả vào trong chén Túc Hác, sau đó gắp một miếng rau bỏ vào "Túc Hác, ngoan ngoãn ăn nha, chay mặn phối hợp là tốt nhất cho thân thể, như vậy chúng ta có thể sớm ngày bái sư học võ."

"Ừ, nghe tỷ tỷ." Túc Hác cười vui vẻ, lộ ra hai cái răng trắng, bộ dáng sinh động đáng yêu.

Tâm tình Bạch y nhân vốn còn buồn bực, nghe lời nói của Hạ Thanh Ca, hai đầu lông mày lộ ra một tia đắc ý.

"Ai, tiểu tử, thân thủ của ta vừa rồi có lợi hại không?" Hắn quyết định không nhằm vào nha đầu kia, tiểu tử này là một điểm đột phá, hơn nữa, nếu có thể, hắn còn có thể mang tiểu tử này đi, cho hắn khỏi quấn quít lấy Hạ Thanh Ca.

Nghe được lời nói của Bạch y nhân, hai mắt Túc Hác càng phát sáng lên, bé gật đầu mãnh liệt " Võ công của Đại ca ca rất lợi hại, là người lợi hại nhất Túc Hác từng gặp đấy."

Trên mặt Hạ Thanh Ca hiện một hàng vạch đen, Túc Hác, đệ tổng cộng thấy qua mấy người có võ công? Thực làm cho tỷ tỷ này mất mặt!

Khóe miệng Bạch y nhân khẽ nhếch cười, liếc sắc mặt lúng túng của Hạ Thanh Ca một cái, lập tức quay đầu tiếp tục dụ dỗ Túc Hác "Vậy ngươi có muốn theo ta học võ không?"

"Ừ, muốn." Túc không do dự chút nào, một câu liền đáp ứng.

"Tốt, rất tốt, vậy món ăn mà tỷ tỷ gắp cho ngươi có nên hiều kính sư phụ hay không?"

Túc Hác giương mắt nhìn nhìn Hạ Thanh Ca, lại nhìn Bạch y nhân một chút, cuối cùng quay sang"Tỷ tỷ, ta đã ăn no, những thức ăn này có thể cho sư phụ ăn hay không?"

Hạ Thanh Ca thầm mắng trong lòng, tên nhóc này, nàng yêu thương hắn một lúc, có sư phụ đã quên tỷ tỷ.

Liếc nhìn Bạch y nhân một cái "Ngươi không phải là muốn ăn sao? Cho, đều cho ngươi." Nàng đưa gắp mỗi món trên mâm một miếng đặt trong chén của Bạch y nhân.

"Chừng này đủ rồi chứ."

Bạch y nhân âm thầm đắc ý, cầm lấy chiếc đũa vô cùng vui vẻ gật đầu nhẹ "Ca nhi đối với ta tốt nhất."

Lập tức ưu nhã bắt đầu ăn.

Mà lúc này Hạ Thanh Ca nổi hết cả da gà !

- - Ta là Đường phân cách đáng yêu - -

Dùng xong bữa cơm chiều, lúc Xảo Lan cùng Tập Xuân đến thu thập bát đũa, Hạ Thanh Ca nhân cơ hội bảo Tập Xuân dẫn Túc Hác trở về đi ngủ.

Mà trong thư phòng chỉ còn sót nàng cùng Bạch y nhân, Hạ Thanh Ca tự pha một bình trà xanh, rót đầy cho hai người chuẩn bị bắt đầu đàm phán.

"Ngươi thật sự đồng ý thu Túc Hác làm đồ đệ?"

Bạch y nhân bưng lên ly trà Hạ Thanh Ca đưa tới trước mặt mình, nhẹ nhẹ nhấp một miếng, hương trà vào mũi làm cho hắn khẽ nhắm mắt.

Nghe lời nói của Hạ Thanh Ca, hắn mới từ từ mở mắt ra, bên trong đôi mắt đen bóng ngoại trừ tà khí quen thuộc còn có một tia chân tình không biết.

"Tất nhiên là không muốn, một mình ta quen độc lai độc vãng, tự nhiên không muốn mang theo một đứa nhỏ, nhưng mà ta đã đáp ứng dạy Túc Hác võ công, định sẽ không lỡ lời."

"Ngươi không thấy ngươi nói lời này là tự mâu thuẫn sao? Vừa không muốn, vì sao phải đáp ứng?"

Vì nàng! Bạch y nhân trả lời trong lòng, nhưng loại ý nghĩ này lại không biểu lộ một chút nào ở trên mặt hắn.

"Thủ hạ của ta người người đều là cao thủ võ học, ngày mai ta phái tới hai ám vệ, tự mình dạy võ công cho Túc Hác, chờ nó học được căn bản rồi ta sẽ đích thân truyền thụ." Hắn vốn muốn mang Túc Hác về ném cho chỗ huấn luận ám vệ của hắn để cho người dạy dỗ võ công, bởi như vậy, tiểu tử này cũng không cần nha đầu kia tự mình chiếu cố. Chẳng qua hắn biết rõ Hạ Thanh Ca nhạy bén như vậy, nàng tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng hắn.

Hơn nữa, nhớ tới mấy lần gặp nhau này, nha đầu kia không có một lần nào là bình yên vô sự, phái tới đây hai ám vệ, hắn cũng có thể biết được tình huống của nàng mọi lúc, hơn nữa còn có thể bảo vệ nàng.

Hạ Thanh Ca tự nhiên không rõ lắm Bạch y nhân có chủ ý gì, nàng nhìn chằm chằm Bạch y nhân thật lâu, cuối cùng cảm thấy đề nghị của hắn không tồi.

Cũng không cần Túc Hác rời đi, có thể để bé mỗi ngày đều học được võ công.

Nàng gật đầu nhẹ "Tốt, vậy thì cám ơn ngươi."

Bạch y nhân khẽ cười một tiếng "Mỗi lần đều nói lời cảm tạ, ta hơi có phần không lạ gì, không bằng nàng lấy ra một chút tạ lễ thực tế?"

Trên đầu Hạ Thanh Ca một hàng quạ đen cạc cạc bay qua - -

Làm gì có người không biết xấu hổ trực tiếp mở miệng muốn tạ lễ ? Nam nhân này như thế nào có nhiều hành vi ngoài dự đoán của mọi người như vậy?

Nếu như nàng không nhớ lầm, nàng hình như thiếu hai điều kiện, bây giờ hắn yêu cầu?

"Ngươi muốn tạ lễ gì?" Hạ Thanh Ca thử mở miệng.

Bạch y nhân lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong mắt phượng hẹp dài tràn đầy trêu cợt "Như thế nào? Nàng hình như rất sợ ta ra điều kiện?"

"Vì sao ta phải sợ? Công tử nếu như nói ra điều kiện hợp lý, ta tự nhiên sẽ đáp ứng, nhưng nếu điều kiện của công tử cực kỳ khó xử, ta chỉ cần tìm một sư phụ khác cho Túc Hác, ta nghĩ người võ công cao cường trong thiên hạ này không chỉ có một mình ngươi." Hạ Thanh Ca mang nụ cười nhàn nhạt nhìn hắn.

Trong lòng thầm mắng, dám nói điều kiện cùng nàng? Lúc này không phải là không có ngươi thì không được, cùng lắm thì ta tìm người khác.

Bạch y nhân khẽ cười một tiếng "Nàng yên tâm, yêu cầu của ta đâu có cao? Ta chỉ là nghĩ tới thức ăn hôm nay không tồi, ngươi có thể ngẫu nhiên để cho ta tới đây ăn một bữa cơm mà thôi."

Hạ Thanh Ca không thể tin nhìn hắn, trong đầu hoài nghi cái đầu của nam nhân này có phải bị lừa đá hay không? Lần trước là muốn xin bức tranh chân dung của nàng cho hắn, hiện tại lại tới ăn chùa?

"Ngươi có phải nói giỡn hay không?" Hạ Thanh Ca xác định hỏi hắn.

Bạch y nhân nhẹ nhàng lắc đầu "Đương nhiên không phải là nói giỡn, ta làm sư phụ của Túc Hác, lại miễn phí cho nàng hai cao thủ đứng đầu, mới đổi một bữa cơm ngẫu nhiên cuả nàng, nàng rất lời đó."

Là có lời, Hạ Thanh Ca âm thầm gật đầu trong lòng, chính là hơi quá mức có lời, nàng mới hoài nghi, không có chuyện có bánh rơi từ trên trời xuống, mục đích của nam nhân này nhất định không thuần khiết.

Hạ Thanh Ca liếc Bạch y nhân một cái, lại cảm thấy ý nghĩ của mình có chút ngu xuẩn, mình thật sự có giá bao nhiêu giá trị, chỉ bằng võ công bí hiểm của hắn, sao không bắt mình đi như xách con gà con, mà lại hao hết tâm tư diễn trò ở đây?

"Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng là phải là bữa tối, vào ban ngày tiểu viện này của ta ra vào quá nhiều người, cơm tối bình thường đều là canh giờ vừa rồi kia."

Trên mặt Bạch y nhân đầy vẻ vui mừng, nhướng đuôi lông mày, chớp chớp con mắt sáng trong, ngay sau đó liền vỗ tay, theo động tác của hắn, chỉ chốc lát sau, hai bóng dáng xuất hiện trong phòng.

"Cảnh Minh, Cảnh Hoằng, vừa rồi ta nói chuyện hai người các ngươi cũng nghe được, kể từ hôm nay hai người các ngươi ở lại bên người Hạ tiểu thư, dạy Túc Hác võ công, bảo vệ an toàn của bọn họ."

Hắn giương mắt nhìn về phía hai người, hai hắc y nhân lập tức gật đầu "Vâng, thuộc hạ hiểu."

Bọn họ đều là ám vệ cùng ở bên cạnh chủ tử, tự nhiên sẽ hiểu biến hóa của chủ tử trong những ngày qua, sợ là chủ tử động tâm tư đối với Hạ tiểu thư này, cho nên bọn họ rõ ràng mình tới nơi này trên danh nghĩa là dạy Túc Hác võ công, mục đích thực sự là bảo vệ Hạ Thanh Ca

.

"Ừ, hiện tại các ngươi có thể bái lạy chủ tử mới của các ngươi, nhớ kỹ, chủ tử của các ngươi sau này không còn là ta, mà là Hạ tiểu thư bên cạnh ta."

Hai người cực kỳ cung kính gật đầu, xoay người hướng tới Hạ Thanh Ca quỳ lạy một cái hành lễ "Thuộc hạ tham kiến tiểu thư."

Hạ Thanh Ca lẳng lặng ngồi ở tại chỗ, sợ hãi than Bạch y nhân này thật nhanh nhẹ, nàng vẫn luôn cho là hắn mỗi lần trước đây đều là độc lai độc vãng, tuyệt đối không nghĩ tới trong phòng vẫn còn có hai người liên tục núp trong bóng tối?

Nhìn hai hắc y nhân trước mặt, trên mặt bọn họ đều tự mang một mặt nạ làm bằng đồng, giống như Bạch y nhân, thấy không rõ dung mạo, mà thân hình của bọn họ cao lớn, thể trạng cường tráng, vừa nhìn chính là người trải qua quá huấn luyện nghiêm khắc.

Hạ Thanh Ca tính toán trong lòng, có hai người như vậy ở bên người không tồi, tối thiểu sau này chuyện ám sát như Lương di nương lần trước, hai người này cũng có thể có công dụng lớn.

"Hai vị xin đứng lên, sau này hai vị ở Tử Hà Viện của ta, ta chỉ có ba yêu cầu với hai người, một, nghiêm túc dạy Túc Hác võ công. Thứ hai, bảo vệ tốt mỗi người trong Tử Hà Viện."

"Còn thứ ba - -" nàng quay mặt sang nhìn Bạch y nhân một cái "Sau này nếu ta tranh chấp cùng hắn, các ngươi phải giúp ta, không được giúp hắn!"

"Nàng thật sự là không khách khí." Bạch y nhân mi mắt nhàn nhạt, khóe miệng khẽ nhếch cười.

Hạ Thanh Ca cười đắc ý cười "Đó là tự nhiên, đây cũng là công ta mỗi đêm phân ra một nửa bữa tối đổi lấy!"

Bạch y nhân khẽ cười một tiếng, xoay mặt nhìn về phía hai người "Hạ tiểu thư nói gì, nghe rõ không?"

"Nghe rõ, thuộc hạ nhất định nghe theo tiểu thư nhắc nhở."

Hạ Thanh Ca trong lòng phúc hắc nghĩ, hai sức lao động miễn phí không cần uổng phí, hơn nữa trên mặt bọn họ mặc dù đều là phục tùng, nhưng Hạ Thanh Ca biết được, chủ nhân chân chính ở trong lòng của bọn họ tất nhiên vẫn là Bạch y nhân.

Chủ nhân của bọn họ dự định ở chỗ này ăn uống chùa lâu dài, bọn họ tự nhiên phải thay chủ nhân của bọn họ đền bù tổn thất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.