Sau khi hưng phấn, trong lòng của bà liền bắt đầu không nỡ đứng lên, hoài nghi dụng ý cùng mục đích của Hạ tiểu thư, ngày hôm nay nói trắng ra như vậy, làm cho mình khó có thể mở miệng.
"Hạ tiểu thư, ta chỉ là một thôn phụ, tâm tư hẹp hòi, hy vọng tiểu thư đừng tức giận."
Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng, cho bà một ánh mắt an ủi "Bá mẫu không cần để việc này trong lòng, ta nghĩ đổi lại thì bất cứ ai cũng sẽ hoài nghi."
Hơn nữa Hạ Thanh Ca cũng cảm giác mục đích của mình vốn không thuần khiết, mặc dù trợ giúp Vân Tranh, nhưng nàng đã sớm biết thân phận của hắn, cái đó cùng lợi dụng có gì khác nhau?
"Bá mẫu, thời gian không còn sớm, ta đi ra ngoài nói vài lời với Vân Tranh công tử, ta đi đây."
Vân mẫu vốn muốn lưu lại Hạ Thanh Ca cùng ăn cơm, lại cảm thấy người ta là tiểu thư thế gia đại tộc, làm sao có thể quen với cơm rau dưa nhà mình đây, vì vậy cũng không có ý tứ mở miệng.
Sau khi Hạ Thanh Ca đi ra, chỉ thấy Vân Tranh đứng ở trước một dàn nho, cúi thấp đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Vân công tử." Hạ Thanh Ca đi đến bên cạnh hắn, mở miệng trước.
Lúc này Vân Tranh dường như mới ý thức được bên cạnh có người, liền xoay người nhìn về phía Hạ Thanh Ca, đập vào mắt là nữ tử thân mặc một váy dài màu xanh nhạt, trên trán vẽ một đóa hoa mai tinh xảo, khiến cho khuôn mặt vốn tinh xảo của nàng càng xinh đẹp hơn, hơn nữa hôm nay nàng lại vấn trụy mã kế, giữa trầm tĩnh lại lộ ra một phần sức sống, giữa tươi mát mang theo một tia ưu nhã, hấp dẫn không nói ra được.
Vân Tranh nhìn thất thần, trong lòng chợt dừng lại, lập tức cúi đầu, trong ánh mắt lóe qua một tia sa sút
.
"Hạ tiểu thư, vừa rồi đã nói gì với mẫu thân của ta?"
Hạ Thanh Ca liên tục nhìn chăm chú dàn nho, nho phía trên kia đều đỏ rực, nhìn xem có vẻ là ăn rất ngon.
Cho nên vừa rồi trên mặt Vân Tranh thoáng hiện lên khác thường cũng không rơi vào trong mắt Hạ Thanh Ca.
Nghe được câu hỏi của Vân Tranh, Hạ Thanh Ca mới giương mắt nhìn hắn "Không có gì, chỉ là giải sầu cho bà mà thôi, đúng rồi, đã đến Quốc Tử Giám đến sao? Có theo kịp khóa học không?"
Vân Tranh gật gật đầu "Trên cơ bản cũng theo kịp, có gì không hiểu phu tử cũng rất kiên nhẫn dạy bảo."
"Vậy là tốt rồi, nếu có gì cần thì cứ mở miệng."
Vân Tranh lắc đầu "Hiện tại ta cảm thấy nợ tiểu thư nhiều lắm, sinh kế sau này cũng không thể làm phiền cô, ta đã nói cùng Vạn chưởng quỹ, sau này nếu không có gì thì ta sẽ đi đến tiền trang Dược Long làm phòng tiên sinh thu chi, như vậy cũng có thể trợ cấp thu nhập trong nhà."
"Có cốt khí là chuyện tốt, nhưng là ta không thể không nhắc nhở ngươi, thân thể của bá mẫu cần rất nhiều dược liệu trân quý mới có thể dưỡng tốt, mà ta có cách làm cho bà khá hơn một chút so với hôm nay."
Trên mặt Vân Tranh tràn đầy vội vàng "Thật vậy chăng? Tiểu thư có biện pháp nào?"
Hạ Thanh Ca giương mắt thoăn thoắt cười một tiếng "Ngươi không phải là không cầu xin ta sao?"
Trên mặt Vân Tranh lóe qua một tia lúng túng "Là mẫu thân của ta dạy như vậy, nói nam tử hán đại trượng phu, tuyệt đối không thể dưỡng thành thói quen cái gì cũngdựa vào người khác, hơn nữa ta cũng nghĩ như vậy."
Hạ Thanh Ca hai tay vòng ngực, rất tự nhiên tự tại, nàng giương mắt nhìn chằm chằm bộ dáng có một chút quẫn bách của Vân Tranh, khẽ cười một tiếng "Ta chưa bao giờ đã nói qua là sẽ trợ giúp ngươi không điều kiện, sau này ngươi cũng đừng đi tiền trang Dược Long, ngươi đi theo ta thì như thế nào? Ngươi giúp ta kiếm tiền, ta cho ngươi thù lao, chúng ta cũng chỉ là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau mà thôi."
"Kiếm tiền?" Vân Tranh tò mò nhìn nàng, một Đại tiểu thư phủ Tu Quốc Công, vì sao phải tự mình kiếm tiền?
"Tiểu thư có thể nói rõ một chút hay không?"
Hạ Thanh Ca cười thần bí "Chuyện này ta sẽ nói cho ngươi biết, chẳng qua không phải là bây giờ. Nếu như không còn gì nữa, ta về trước."
Khi nàng vừa định xoay người, đột nhiên lại quay đầu lại "A, đúng rồi, nho ở đây rất tốt, ngươi không ngại cho ta nếm thử chứ."
Vân Tranh cười khổ, cả khu này đều là của nàng, mình sao lại có ý kiến "Đương nhiên có thể, để ta hái một ít cho cô."
Vóc dáng của Vân Tranh còn cao hơn một cái đầu Hạ Thanh Ca, hắn đứng dưới tán cây, đưa tay là có thể với tới, Vô Song tìm tới một cái giỏ, Vân Tranh hái được cho Hạ Thanh Ca toàn bộ một rổ nho.
Hạ Thanh Ca không nhịn được mà rửa sạch một chùm tại chỗ, ăn vào cảm thấy hương vị rất tốt, chua chua ngọt ngọt, liền cười nhìn về phía Vân Tranh.
"Hôm nay ta thu hoạch khá được, cám ơn nhiều, đúng rồi, ngày mai ta sẽ phân phó người môi giới mang vài nha hoàn tới đây, ma ma nuôi dạy bên cạnh ta sẽ cùng đi theo, chọn hai nha đầu có thể làm viện trong viện của ngươi, như vậy lúc ngươi đến Quốc Tử Giám, bá mẫu cũng có người chăm sóc."
Vân Tranh lắc đầu "Nha hoàn coi như thôi, ta sợ mẫu thân của ta cũng sẽ không quen, nếu không như vậy đi, ta bảo hai thảm thẩm ở thôn dân đen tới đây, như thế nào? Như vậy cũng coi như có người quen chăm sóc, ta cũng yên tâm."
Hạ Thanh Ca suy nghĩ một chút "Được rồi, tùy theo ngươi xử lý. Không có gì thì ta đi trước."
"Ta tiễn cô."
Vân Tranh đưa Hạ Thanh Ca đi tới cửa, Hạ Thanh Ca được hai nha hoàn nâng đỡ lên xe ngựa, sau khi lên xe Hạ Thanh Ca vén lên rèm nhìn lại Vân Tranh, hắn vẫn như cũ đứng ở đàng xa nhìn nàng.
Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng, lễ phép phất phất tay, xe mà đi, Vân Tranh đứng tại chỗ, ánh mắt lóe không thôi.
Sau đó khổ sở cười cười, thân phận hắn như vậy làm sao có thể có ý tưởng không an phận gì.
Đoàn người Hạ Thanh Ca một đường chạy nhanh hướng về phía trà lâu Xuân Nguyệt, chờ lên đến nhã gian, Vô Song cùng Tập Xuân liền đứng chờ ở cửa, sau đó Hạ Thanh Ca đẩy cửa vào.
Lúc này Vạn Thiên Lân đã sớm chờ ở đó, vẫn là vị trí kia, Vạn Thiên Lân thấy Hạ Thanh Ca thì chủ động đứng dậy "Hạ tiểu thư."
"Vạn công tử lần nào cũng đến sớm như vậy, thật khiến tiểu nữ có cảm giác mình luôn đến chậm một bước."
Đã trao đổi thư từ cùng Vạn Thiên Lân, hiện giờ hai người xem như quen thuộc, Vạn Thiên Lân cũng lĩnh giáo tính ngay thẳng cùng sự thông tuệ của Hạ Thanh Ca, hắn chủ động châm một ly trà cho nàng "Tiểu thư tới đúng lúc, là ta đến sớm, lần trước là tiểu thư pha trà cho ta, bây giờ ta nấu một bình trà xanh kính xin tiểu thư dùng thử."
Hạ Thanh Ca đưa tay bưng ly trà trước mặt, nhẹ uống một ngụm, khẽ nhắm mắt cảm thụ mùi thơm của trà "Thì ra là Vạn công tử giống như ta, đều không thích bỏ thêm gia vị gì lúc pha trà, chỉ nấu một mình trà xanh thiên sơn này thì mới có thể uống ra loại hương vị thuần phác cùng mùi thơm ngát."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]