Chương trước
Chương sau
Hạ Thanh Ca giương mắt nhìn về phía tên giữ cửa ngăn cản ở trước mặt mình, nam tử trước mặt, thân hình gầy gò, sắc mặt vàng vọt, chung quanh con mắt lại tím xanh một mảnh, vừa nhìn bộ dáng liền biết là miệt mài quá độ.

Lại thêm vào tướng mạo hắn có chút bỉ ổi, một đôi mắt chuột đánh giá chung quanh ở trên người nàng, gặp người như vậy, trong lòng Hạ Thanh Ca liền cảm thấy chán ghét.

Lúc này, Khương ma ma đứng sau lưng Hạ Thanh Ca mạnh đứng tiến lên ngăn trở, hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi là ai, chẳng lẽ Đại tiểu thư ra cửa còn phải bẩm báo cho một tên giữ cửa nho nhỏ như ngươi sao?"

Tiểu Lục vừa thấy điệu bộ của Khương ma ma, vội vàng thay bộ dáng nịnh bợ "Ai nha, Khương ma ma cũng không thể nói như vậy, chúng ta đều là nô tài trong phủ, phụng mệnh làm việc không thể không theo a. Ngài cũng không nên làm khó tiểu nhân, đây cũng là tiểu nhân làm đúng chuyện, không phải sao ?’

Khương ma ma khinh bỉ, bà đương nhiên biết rõ Tiểu Lục là người Lương di nương bắt làm gì là làm nấy, hôm nay nhìn thấy hắn trực ban vốn cũng không sảng khoái, hiện tại tự tiến lên tìm mắng, bà đương nhiên cũng sẽ không khách khí.

"Phụng mệnh làm việc? Lão nô ngược lại muốn hỏi một câu, ngươi đến tột cùng là phụng mệnh ai?"

Tiểu Lục xem Khương ma ma không có dự định nhượng bộ chút nào, trên mặt cũng không còn chút vui vẻ nào, vẻ mặt có chút khinh thường.

"Khương ma ma, tiểu nhân nói lời dễ nghe, ngài là ma ma nuôi dạy bên cạnh Đại tiểu thư, nếu muốn nói thẳng thắn, bà và ta có cái gì khác nhau? Đều là chó giữ cửa cho người, ta dầu gì coi như là chó giữa xửa lớn, bà cũng chỉ là xem như chó ở Tử Hà Viện, nếu như phân đẳng cấp, Tiểu Lục ta còn cao hơn bà đấy."

Khương ma ma bị Tiểu Lục nói tức giận, thân thể run lên, phẫn nộ quát.

"Ngươi cái đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."

Lúc này Hạ Thanh Ca vội vàng tiến lên giữ chặt Khương ma ma, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu Lục, khẽ cười một tiếng.

"Tiểu Lục đúng không, bổn tiểu thư cũng rất tò mò ngươi ở nơi này ngăn đón bổn tiểu thư là phụng mệnh của ai?"

Tiểu Lục cúi đầu phủi Hạ Thanh Ca một cái, Hạ Thanh Ca trong mắt hắn chẳng qua là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, không có Khương ma ma ở bên người nàng, nàng cũng chỉ là một cô nàng khóc sướt mướt thôi.

"Đại tiểu thư vẫn chớ nên hỏi, ngài nghe tiểu nhân khuyên một câu, hiện tại ngoan ngoãn trở về, nếu không có lệnh bài của di nương ngài coi như là đi từ cửa sau cũng không được."

Hạ Thanh Ca giả bộ mới hiểu được, lạnh nhạt nói ra "A, hóa ra là Lương di nương cho ngươi chặn đường ở cửa đúng không?"

Tiểu Lục thấy mình nói lỡ miệng, cũng không có ý định che dấu cái gì, trong phủ này ai mà không nghe Lương di nương.

"Đại tiểu thư hiểu thì tốt, nếu đã hiểu, ngài vẫn là không nên ở chỗ này khó xử tiểu nhân."

Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng "Khương ma ma, thời gian trước Lương di nương tự nguyện bế môn tư quá, lão phu nhân nói như thế nào?"

Khương ma ma thấy Hạ Thanh Ca hỏi chuyện này, khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý "Hồi bẩm Đại tiểu thư, lão phu nhân nói, thời gian này di nương phạm vào sai lầm, cho nên, công việc lớn nhỏ trong phủ do Đại tiểu thư quản lý."

Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ, lần nữa xoay mặt nhìn về phía Tiểu Lục "Nghe rõ sao? Cho dù từ trước ngươi nghe lệnh của ai, người nắm quyền trong phủ hôm nay là bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nếu muốn ra cửa chẳng lẽ còn muốn đi xin chỉ thị của di nương sao? Tiểu Lục, xem ra ngươi vì nghe lệnh Lương di nương mà cãi lời lệnh của lão phu nhân."

Sắc mặt Tiểu Lục thay đổi liên tục, trong lòng kinh hoảng một hồi.

Hắn không nghĩ đến Đại tiểu thư này đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, thế nhưng lại mang lão phu nhân áp chế hắn, hắn ở đâu còn dám ở nhắc tới Lương di nương a.

Ánh mắt Hạ Thanh Ca quét qua một tia sắc bén, trong nháy mắt chuyển thành tối tăm, lạnh giọng quát lên.

"Một tên giữ cửa nho nhỏ nhìn thấy bổn tiểu thư chẳng những không tiến lên hành lễ vấn an, mà còn dám ở chỗ này cản trở bổn tiểu thư đi đường, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng miệt thị bổn tiểu thư, chẳng lẽ gia pháp phủ Tu quốc công đều là bài trí hay sao? Chẳng lẽ Lương di nương ngày thường là dạy bảo các ngươi như thế?"

Hạ Thanh Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Lục một cái, tiếp tục nói "Bổn tiểu thư mặc kệ ngươi từ trước nghe lệnh ai, hiện nay ngươi mở ra mắt chó xem một chút, ai mới là chủ tử chân chính trong phủ này, bổn tiểu thư nếu đã được chỉ thị của tổ mẫu phụ trách quản lý công việc trong phủ, người thứ nhất sửa trị đúng là thứ nô tài nô đại khi chủ như ngươi."

Lúc này, quanh thân nàng mang khí thế vô cùng uy nghiêm, nói ra lại càng mang theo uy nghi lớn lao.

Thân thể Tiểu Lục run lên, vội vàng quỳ gối trước mặt Hạ Thanh Ca "Đại tiểu thư tha tội, tiểu nhân thực không biết hiện tại là Đại tiểu thư chưởng phủ, tiểu nhân đáng chết, là tiểu nhân có mắt không tròng, cầu xin Đại tiểu thư tha thứ cho nô tài."

Hạ Thanh Ca cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe qua một tia máu lạnh "Tha cho ngươi? Tha cho ngươi bổn tiểu thư phải phục chúng như thế nào?"

Lập tức nàng đứng lên lạnh giọng phân phó "Người đâu, đem thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này kéo đến cửa thuỳ hoa cho bổn tiểu thư, đánh sáu mươi trượng."

Ánh mắt nàng hướng tới vài kẻ hạ nhân đứng ở cửa, mấy người sau khi thấy ánh mắt sắc bén của nàng, không tự giác bước lên một bước.

Bọn họ đều nghe rõ ràng rành mạch, Đại tiểu thư là được lão phu nhân cho phụ trách quản lý việc trong nhà, mà bây giờ chứng kiến khí phách khiếp người bực này của Đại tiểu thư, bọn họ ở đâu còn dám không nghe?

"Đại tiểu thư, tiểu nhân biết sai rồi, ngài tha thứ cho tiểu nhân đi."

Tiểu Lục vẫn còn vùng vẫy giãy chết, Hạ Thanh Ca không liếc hắn thêm một cái nào nữa, hắn bị mấy nam đinh một đường kéo về cửa Thùy Hoa.

Nhìn xem Tiểu Lục bị mọi người vây quanh vào trong, Hạ Thanh Ca cười lạnh một tiếng "Ma ma, thời gian còn chưa muộn, hiện tại chúng ta cũng đi qua liếc mắt nhìn."

Khương ma ma thấy Hạ Thanh Ca khí phách như thế, trong lòng mừng thầm một hồi.

Vội vàng tiến lên đỡ Hạ Thanh Ca lộn trở lại cửa Thùy Hoa.

Lúc này đại đa số người dưới trong phủ đã đứng ở bên cạnh vây xem, bọn họ có người còn không biết Tiểu Lục đến tột cùng là phạm sai lầm gì, đều là vẻ mặt mê mang nhìn trước mắt.

Tiểu Lục bị mấy ma ma hung hăng đè ở trên ghế đẩu dài mảnh, hai ma ma phân biệt đứng ở hai bên hung hăng đánh xuống từng cái một.

Từng tiếng ván gỗ đánh vào da thịt hòa với tiếng thét chói tai, bên cạnh có mấy bà tử thấy cảnh này, sớm đã sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Mà Hạ Thanh Ca lại ngồi ở trên ghế gỗ bên cạnh lạnh lùng nhìn trước mắt hết thảy.

Máu tươi trên người Tiểu Lục đã dính đến hèo, máu đỏ tươi kia lộ ra cảm giác u ám.

Xem ở trong mắt người chung quanh, kia giống như là một lời cảnh báo, thời khắc nhắc nhở lấy bọn họ, hiện thời Đại tiểu thư sớm đã khác xưa!

Chờ đánh xong, mấy ma ma đỡ Tiểu Lục đang hấp hối lên, kéo đến trước mặt Hạ Thanh Ca.

"Đại tiểu thư, kế tiếp ngài muốn xử trí nô tài này như thế nào?"

Hạ Thanh Ca nhìn Tiểu Lục đang bò trên mặt đất một chút, giương mắt nhìn về phía mọi người, lạnh giọng mở miệng, giọng nói tuy nhẹ nhàng non nớt, lại lộ ra khí phách sát phạt quả quyết cùng uy nghiêm.

"Hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy, Tiểu Lục này nô đại khi chủ, nói năng lỗ mãng với bổn tiểu thư lại vũ nhục ma ma nuôi dạy bổn tiểu thư ngay trước mặt bổn tiểu thư. Nô tài đáng chết bực này dựa theo gia pháp phủ Quốc công hẳn là phải đánh chết."

Nàng dừng lại một chút nhìn mọi người, cười lạnh một tiếng "Hôm nay bổn tiểu thư niệm tình hắn vi phạm lần đầu, cho nên tha cho hắn một mạng, nhưng là, như sau này còn có loại nô tài đáng chết bực này, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không nhẹ tay. Mượn chuyện hôm nay bổn tiểu thư nói rõ, bổn tiểu thư theo ý tứ của tổ mẫu tạm thời phụ trách quản lý công việc lớn nhỏ trong phủ, nếu như còn có nô tài không có mắt bực này, cũng đừng trách bổn tiểu thư - - gia pháp hầu hạ."

Nàng nói dứt lời, ánh mắt quét qua từng người làm, khí phách lạnh lùng kia, khiến cho mọi người đều rung động.

Bọn họ đều kinh hồn táng đảm đứng tại chỗ, âm thầm may mắn, hoàn hảo thời gian này không nhục nhã Đại tiểu thư như như trước, nếu không hậu quả cũng có thể đoán được.

Xem một chút Tiểu Lục trên mặt đất cả người là máu cũng biết kết quả của bọn họ như thế nào.

Một đám người làm cúi đầu chỉnh tề phúc thân, nói với Hạ Thanh Ca: "Nô tài sẽ cẩn thận tuân theo lời Đại tiểu thư nói."

Hạ Thanh Ca nhìn bọn họ một cái, lập tức phân phó ma ma bên cạnh: "Điền ma ma, dẫn Tiểu Lục đi, mời đại phu cho hắn đi."

Một bà tử chừng sáu mươi tuổi vội vàng khom người nói: "Lão nô tuân mệnh."

Xử lý chuyện Tiểu Lục, kế tiếp Hạ Thanh Ca tin tưởng, nô tài ở trong phủ này không dám có chút khinh thị nào với nàng.

Lão phu nhân nếu đã để nàng tạm thời chưởng phủ, cho dù là lợi dụng, nàng cũng phải bắt cho được cơ hội khó được lần này.

Nàng muốn thu hồi lại một chút quyền lợi mà Lương di nương cướp đi, nắm trong lòng bàn tay, trong lòng Hạ Thanh Ca biết, đây mới là chỗ trí mạng để tương lai phá đổ Lương di nương.

Ngày hôm nay giết gà dọa khỉ chẳng qua là vừa mới bắt đầu mà thôi.

Thấy mọi người đều cúi thấp đầu, Hạ Thanh Ca đứng dậy đi đến trước một bà tử mặt trường ssam màu đỏ đậm, trong ánh mắt lóe qua một tia thầm hận, lập tức thấy thân thể bà tử kia bỗng nhúc nhích, Hạ Thanh Ca cười lạnh một tiếng, đưa tay, được Khương ma ma nâng đỡ xoay người rời đi.

Thuận lợi rời phủ, đoàn người Hạ Thanh Ca liền lên xe ngựa.

"Hiện tại đại khái bao lâu rồi?"

Hạ Thanh Ca vừa lên xe ngựa liền hỏi Khương ma ma ngồi bên cạnh, lúc này Khương ma ma mới thu hồi lại tươi cười dọc theo đường đi.

"Đại cô nương không cần gấp, hiện tại vẫn còn kịp."

Nghe được lời nói của ma ma, Hạ Thanh Ca thở gấp thở ra một hơi. Tâm tình cũng thả lỏng theo.

Khương ma ma tràn đầy nụ cười nhìn nàng "Không nghĩ tới Đại cô nương còn nhỏ tuổi mà lại quả quyết như thế, thật sự là phu nhân trên trời có linh thiêng phù hộ, lão nô nhìn cô nương hôm nay, lo lắng trong lòng này cuối cùng cũng buông xuống một chút."

Hạ Thanh Ca nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Ma ma lo lắng cái gì? Sau này ngài ngày ngày bảo vệ Ca nhi, sợ bọn họ không hại ta được sao? Có ma ma ở bên người, Ca nhi cái gì cũng không sợ."

Khương ma ma vừa nghe Hạ Thanh Ca cố ý làm nũng, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

"Đại cô nương yên tâm, lão nô bảo vệ ngài, coi như là liều mạng cũng sẽ bảo vệ ngài thật tốt."

Trong lòng Hạ Thanh Ca xúc động một hồi, nhưng nhìn một cái Vô Song cùng Tập Xuân ngồi trong xe ngựa, nàng không nói thêm cái gì.

Khương ma ma xem hiểu ánh mắt của nàng, cũng không nói thêm lời.

Đang thăm dò hai người tiểu nha đầu này có phải người bên Lương di nương kia hay không, các nàng tuyệt đối không thể nói thêm cái gì ngay trước mặt hai người bọn họ.

Trong xe thoáng cái rơi vào trầm mặc.

Hạ Thanh Ca nhẹ nhàng vén rèm xe nhìn quanh đường phố, đường phố kinh thành đều là lắp đá xanh, con đường cực kỳ bằng phẳng.

Tiếng rao hàng của người bán hàng rong hai bên đường không dứt bên tai, hai hàng cửa hàng lại bày toàn thương phẩm.

Kinh đô của Tần Vũ vương triều cũng tính là phồn vinh hưng thịnh, thái bình thịnh thế, trên đường phố này người đến đến đi đi hết sức phồn hoa.

Hạ Thanh Ca là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy kể từ khi tỉnh lại, không khỏi hiếu kỳ nhìn nhiều mấy lần.

Xe qua phố Vương Tú, một đường hướng tới cửa Bắc, ước chừng đi được chừng nửa canh giờ, xe ngựa rốt cục ngừng lại.

Khương ma ma đẩy ra rèm xe nhìn quanh ra phía ngoài một cái mới xoay người lại "Cô nương, đã đến cửa chính Phủ Vinh Quốc Công , lão nô sẽ xuống ngay bảo người giữ cửa thông bẩm một tiếng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.