Nhớ rõ trên sách từng ghi lại, trái cà chua đến thế kỷ mười bảy mới được người Châu Âu sử dụng nhiều, tới được Châu Á thì cũng là truyện vài trăm năm sau, hiện nay ở nơi thời không xa lạ này, nàng thế nhưng gặp được loại thực vật này.
Nếu có thể nuôi trồng thành công, đây chẳng phải là một khoản tài phú khổng lồ? Tối thiểu, nàng là người duy nhất hiểu rõ thứ này ở đây.
Nghĩ đến chỗ này, Hạ Thanh Ca liền bước tới, mà lúc nàng vừa đi tới mạn thuyền, không biết có chuyện gì xảy ra giữa đám đông sau lưng, đột nhiên có hai đại hán tranh cãi rùm beng, hơn nữa có xu thế càng diễn càng căng.
Người chung quanh đều bị tách ra , Hạ Thanh Ca đứng dậy, thì thấy bên cạnh mình chỉ có Hạ Du Hàm, mà Vô Song cùng Tập Xuân đã sớm không biết bị chen đến chỗ nào.
Mắt Hạ Thanh Ca chợt lóe, lập tức giương mắt nhìn về phía hai tráng hán đã bắt đầu động tay động chân kia, chỉ trong chốc lát nữa, bọn họ sẽ đánh tới bên này.
Hạ Thanh Ca hiểu rõ trong lòng, thầm lướt qua tất cả các khả năng có thể diễn ra trong đầu, lập tức sau đó một người mập mạp đẩy hán tử tráng kiện kia một cái, đẩy hắn lảo đảo tới trước mặt nàng.
Hạ Thanh Ca nhanh chóng cử động, đem chân của mình chuyển qua làn váy Hạ Du Hàm, lập tức ôm nàng ta, cũng đúng vào lúc này, Đại Hán kia đánh về phía nàng, Hạ Thanh Ca mượn cơ hội này giữ chặt tay Hạ Du Hàm để ở lồng ngực của mình, mà thân thể Hạ Du Hàm lúc này là mặt quay về phía mình mà đưa lưng về phía người trên thuyền, cho nên, những người khác cũng không phát hiện động tác này của Hạ Thanh Ca, chỉ có Hạ Du Hàm hết sức kinh ngạc trừng lớn hai mắt, muốn rút tay về theo bản năng, có thể động tác dùng sức này của nàng ở trong mắt những người kia lại đổi thành nàng đẩy Hạ Thanh Ca một cái.
Hạ Thanh Ca tà mị cười một tiếng, trong nháy mắt trên mặt chuyển thành vẻ khủng hoảng "Nhị muội muội, vì sao phải hại ta?"
Nàng hô to một tiếng, lập tức thân thể ngã vào làn nước hồ xanh thẳm kia, mà chân nàng quấn vào váy Hạ Du Hàm, cho nên Hạ Du Hàm cũng bổ nhào vào trong nước theo.
"Phù phù" hai tiếng, bọt nước văng lên.
Lúc này mọi người ở đó đều giật mình sững sờ, theo bọn họ chính là nữ tử kia đẩy tỷ tỷ của nàng xuống nước, mà bây giờ ngay cả chính nàng ta cũng bị rơi xuống, thật đúng là báo ứng.
Đợi có người kịp phản ứng liền vội vàng hô to một tiếng "Mau - - mau cứu người - -."
Lúc Hạ Thanh Ca đến mạn thuyền, lầu hai đang hướng về phía một gian phòng trang nhã, vốn là mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm chợt nghe kêu to một tiếng cứu mạng, lập tức liếc nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng đi ra khỏi nhã gian, lên đầu thuyền quan sát, sau khi bọn họ đi ra, mũi thuyền bên này cũng đã đứng đầy người, lúc này thuyền hoa bọn họ cũng đang đi về phía thuyền hoa đối diện.
Âu Dương Văn Cẩn khẽ cười một tiếng "Dường như ở trên thuyền hoa thường xuyên có người rơi xuống nước đây."
"Là ai rơi xuống nước? Nam, nữ?" Diệp Đàn híp mắt cẩn thận nhìn về phía bờ bên kia, bởi vì trên hồ thượng hàng năm có sương mù, cho nên cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấu vài nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn lo lắng đứng trên bờ.
Mà một nữ tử toàn thân ướt đẫm được mang lên mũi thuyền, sau khi nữ tử kia lên thuyền, những người bên cạnh kia cũng không giống như quan tâm tiến lên hỏi thăm, ngược lại đều là khinh bỉ chỉ chỉ trỏ trỏ, mặc dù thấy không rõ nét mặt của bọn họ, nhưng động tác kia có thể thấy rõ ràng.
"Hừ, người ta bây giờ chẳng lẽ lại lạnh lùng như vậy? Một nữ tử yếu đuối rơi xuống nước, bọn họ chẳng những không thương tiếc, ngược lại bỏ đá xuống giếng, thật sự là thiên lý bất dung." Mộ Dung Dật lúc này cũng đi tới, lòng đầy căm phẫn trách cứ.
Phượng Phi Lang cùng Mộ Dung Ngọc đi ở cuối cùng, tựa hồ đều là bộ dáng thờ ơ.
"Ai." Diệp Đàn híp mắt phát ra một tiếng nghi ngờ "Vì sao nữ tử kia rơi xuống nước đã cứu lên, còn có người rối rít nhảy cầu? Chẳng lẽ trong nước còn có một người?"
Một nam tử khác mặc trường bào bằng gấm màu vàng đứng gần hắn kinh hô một tiếng "Kia - - đây không phải là biểu muội ta sao?"
Lúc này mọi người mới nhìn về phía nam tử kia, sau khi thấy người nói chuyện là ai, mọi người liền tò mò hỏi " Biểu muội của Lương Thế tử là tiểu thư quý phủ nào?"
Lương Khải nhìn về phía người hỏi, lập tức nhàn nhạt trả lời: " Nhị tiểu thư Phủ Tu quốc công."
Mọi người giờ mới hiểu được hóa ra là Nhị tiểu thư phủ Tu quốc công rơi xuống nước, mà đúng vào lúc này, thuyền hoa của bọn họ đã đến mũi thuyền thuyền hoa đối diện, lúc này bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói đối diện truyền đến.
Trong đó có người tức giận bất bình nói: "Thật không biết kinh thành đồn đãi Nhị tiểu thư là tài nữ tài tình như thế nào, cũng không biết là người hẹp hòi ác độc như thế, thế nhưng đẩy chị ruột của mình vào trong hồ, thật sự là tàn nhẫn đến làm cho người ta giận sôi."
"Đúng vậy, hiện giờ không tìm được Hạ Đại tiểu thư, sợ là dữ nhiều lành ít, sau này Nhị tiểu thư này đúng là đắc ý đây."
Một nam tử trong đó lắc đầu "Đại tiểu thư kia ta vừa mới gặp được, người cứ như bước từ trong tranh ra, so với Nhị tiểu thư này thì xinh đẹp nhiều hơn, cứ như vậy bị hại thật sự là đáng tiếc." Người nói chuyện đúng là tiểu nhị vừa rồi châm trà cho hai người.
Mới vừa nhìn thấy một vị mỹ nhân như vậy, không nghĩ tới chỉ thời gian ngắn như vậy đã cách biệt âm dương.
"Ai, thật sự là trời đố kị hồng nhan a."
Mọi người rối rít lắc đầu thở dài, Mộ Dung Ngọc đứng ở đầu thuyền bên kia rũ tay áo "Thật sự là nhàm chán, ta tình nguyện đi tìm một chỗ uống rượu." Nói dứt lời, liền xoay người rời thuyền hoa.
Mọi người thấy hắn như vậy đều không phản bác được, một Tiểu vương gia tính cách quái dị như vậy, bọn họ sớm đã lĩnh giáo rồi, lập tức mọi người không hề chú ý chỗ Mộ Dung Ngọc đi đến, rối rít tiếp tục quan sát chuyện xảy ra đối diện.
Khi Phượng Phi Lang nhìn thấy Hạ Du Hàm toàn thân ướt đẫm ngã ngồi ở mũi thuyền, lại nghe người chung quanh rối rít chỉ trích nghị luận, trong nháy mắt ngốc tại chỗ.
Hạ Thanh Ca, rơi xuống nước chính là Hạ Thanh Ca?
Nghĩ đến chỗ này, Phượng Phi Lang không chút do dự, đưa tay cởi áo choàng, lập tức nhảy vào trong nước.
"Thanh Sách, ngươi muốn làm gì?" Diệp Đàn quát to một tiếng.
"Chuyện gì xảy ra? Hắn chẳng lẽ muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân?" Âu Dương Văn Cẩn tặc tặc sợ hãi than "Phượng huynh chưa từng biểu hiện khẩn trương như thế, chẳng lẽ hắn và tiểu thư phế vật phủ Tu quốc công kia có cái gì?"
"Cái gì?" Một nam tử hét to " Tiện nhân Hạ Thanh Ca này, còn chưa qua cửa Lương gia ta đã làm bại hoại nề nếp Lương gia chúng ta? Đây không phải là đội nón xanh cho bản Thế tử sao?"
Lúc này Mộ Dung Dật quay mặt sang, không vui nhìn về phía Lương Khải "Lương gia? Ngươi là thiếu gia Cảnh Điền Hầu phủ?"
"Đúng, các ngươi là ai? Mới vừa rồi là ai nói con tiện nhân Hạ Thanh Ca kia ? Nàng cùng ai léng phéng? Nói cho bản Thế tử, bản Thế tử thưởng lớn."
Lương Khải từ nhỏ chính là con nhà giàu, hơn nữa Cảnh Điền Hậu phủ những năm này rõ ràng lụn bại, cho nên hoàng tử quý tộc hoàng cung cùng Thế tử tứ đại vọng tộc chưa bao giờ giao tế cùng hắn, trong ngày thường hắn cũng chỉ là lui tới cùng một chút con nhà giàu thân phận không bằng mình, cho nên, Mộ Dung Dật bọn họ ra hiện ở trước mặt của hắn, hắn cũng không có chút nào nhận ra thân phận của bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]