Chương trước
Chương sau
Xảo Lan chứng kiến cảnh này thì cười hì hì, nói khẽ bên cạnh Hạ Thanh Ca, "Lửa giận này cũng phải kéo dài vài ngày đây."

Hạ Thanh Ca chỉ yên lặng cười không nói gì, sau đó quay sang Quế mẹ trí tạ, "Đa tạ mẹ đã giúp một tay."

Lúc này Quế mẹ không còn dáng dấp uy phong như vừa rồi nữa, ngược lại trong mắt xuất hiện vẻ hiền từ.

"Đại tiểu thư không cần cảm tạ lão nô, người có thể gặp dữ hóa lành là nhờ có Dương phu nhân trên trời hiển linh phù hộ dღđ.L.qღđ, để Khương má má theo bên cạnh người, lão nô và nàng là tỷ muội nhiều năm nay, hiểu rõ con người của nàng, sau này người ở trong phủ có gặp khó khăn gì lão nô cũng cố hết sức giúp đỡ."

Hạ Thanh Ca vô cùng xúc động khi nghe được những lời nói trân thành của Quế mẹ, trong lòng đối với Khương má má càng thêm muôn phần cảm kích.

Quế mẹ vội vàng nâng nàng dậy nói, "Đứa bé ngoan, mấy năm nay mẹ biết ngươi phải chịu nhiều vất vả, nếu đã trở về trong phủ thì phải tạo ra cho mình một mảnh trời riêng, những gì thuộc về mình tuyệt đối không để bọn tiểu nhân kia được lợi."

"Vâng, Thanh Ca xin nhớ."

Sau khi Quế mẹ rời khỏi, bên trong viện Tử Hà lại khôi phục vẻ yên tĩnh như trước, điều duy nhất thay đổi đó là nơi đây không còn bóng dáng của hai ác tỳ nữa."

Hạ Thanh Ca cảm thấy, ngay cả không khí cũng trở nên trong sạch hơn ngày thường.

Xảo Lan bưng một ly trà sâm đi vào, "Tiểu thư uống ly trà đi."

Hạ Thanh Ca cười nhẹ đưa tay nhận lấy, "Hôm nay nhờ bà và Khương má má bên ngoài ra tay giúp đỡ, nếu không, hiện tại người bị mất hết danh dự sẽ là ta."

Xảo Lan cười nhẹ một tiếng, đôi mắt vô cùng trấn tĩnh, "Đại tiểu thư người giàu có đều có khả năng thay đổi thiên văn, hiện tại không chỉ trừ bỏ hai ác tỳ, hơn nữa còn đánh một đòn mạnh vào Lương di nương và nhị tiểu thư dღđ.L.qღđ. Chỉ là nô tỳ cảm thấy hai ác tỳ kia tội ác tày trời, suýt nữa hại đến trong sạch của tiểu thư, quả thực các nàng không đáng để tiểu thư phải cầu xin thương tình."

Hạ Thanh Ca khẽ mỉm cười, "Bà cho rằng ta không muốn lấy mạng hai cẩu vật đó sao? Ha ha, ta muốn các nàng phải chết, nhưng tuyệt đối không phải ta da tay, Chu Vân nàng luôn nghe theo sai bảo của Lương di nương, lần này Lương di nương nhẫn tâm trở mặt nàng ta sẽ mất bao nhiêu lòng tin? Ta muốn để cho nàng sống, thuận tiện nhìn xem bộ mặt vô nhân tính của Lương di nương, khiến nàng dù chết cũng không cam tâm."

Vừa nói hai tay cầm chặt, chỉ nghe ly trà trong tay "Phanh" một tiếng vỡ thành từng mảnh.

"Tiểu thư chú ý thân thể của mình." Xảo Lan vội vã xử lý những mảnh vụn trong lòng bàn tay Hạ Thanh Ca.

Hôm nay Hạ Thanh Ca vì hai nàng mà cầu xin tha thứ, trong mắt những nô tài ngoài cánh cửa kia nhất định sẽ ca tụng Hạ Thanh Ca, nô tài bên mình suýt nữa làm mất đi trong sạch của nàng, nàng lại vẫn có thể tha thứ, cứ như vậy mà chiếm được mỹ danh người có trái tim mẹ hiền.

Xảo Lan cẩn thận quan sát tay Hạ Thanh Ca, nhẹ than một tiếng, "Thật tốt không bị vết thương nào, chỉ là làm sát một lớp da mà thôi, nô tỳ liền đi lấy thuốc mỡ xoa cho người."

Hạ Thanh Ca giữ lấy ống tay áo nàng, cúi đầu nhìn bàn tay do sơ ý mà bị cắt một miếng nhỏ.

Mình làm sao vậy? Từ lúc bản thân mang kí ức Hạ Thanh Ca, trong lòng nàng hình như luôn bùng cháy một cỗ oán hận, hận Lương Tâm Đình và Hạ Du Hàm, hận Thụy Châu và Chu Vân, lại càng hận nam nhân trong trí nhớ kia.

"Tiểu thư, người nên bôi một ít thuốc đi, để tránh lưu lại sẹo."

Nghe được lời nói của Xảo Lan Hạ Thanh Ca mới khôi phục lại tinh thần, "Được rồi, ngươi mau đến trước bàn trang điểm trong phòng đem bình sứ trắng tới đây, bên trong là thuốc cao thượng hạng."

"Vâng."

Xảo Lan vội vàng xoay người đi vào bên trong phòng sau đó nhanh chóng cầm ra một bình sứ trắng.

Vẻ mặt Hạ Thanh Ca dần trở lại bình thường, lúc này mới nhớ tới chuyện buổi tối hiếu kỳ hỏi, "Xảo Lan làm sao nguơi lại biết võ công?"

Chuyện hôm nay may mà Xảo Lan biết võ công, lúc nàng được Xảo Lan mang lên núi mới biết được Xảo Lan và Khương má má vẫn luôn ở trên núi dღđ。l。qღđ, ngoại trừ đúng thời gian xuống núi quét sân viện cho Dương thị ra gần như các nàng đều không xuống núi.

Hạ Thanh Ca cũng là trong lúc vô tình phát hiện sân sau có mấy hàng cọc gỗ dùng để luyện võ, thế mới biết Xảo Lan biết võ công.

Sau khi biết Xảo Lan tập võ, Hạ Thanh Ca liền nảy sinh một ý định đó là phái Xảo Lan âm thầm giám thị Chu Vân và bên phía Lương di nương.

Lúc nàng đem ý nghĩ này nói với hai người, Khương má má và Xảo Lan đều nhất trí tán thành.

Cũng may mà có Xảo Lan giúp đỡ giám thị Chu Vân, nhờ đó mà Xảo Lan nghe được cuộc nói chuyện giữa Lương di nương và Chu Vân trong phòng nàng nhân lúc nàng ngủ say.

Vì vậy, Xảo Lan đem những gì nghe được từ cuộc nói chuyện giữa Lương di nương và Chu Vân viết ra một tờ giấy nhỏ, gấp thành hình con hạc đặt bên cạnh cửa sổ.

Sau đó Hạ Thanh Ca ở phía sau sử dụng kế liên hoàn.

"Ha ha, có lẽ đại tiểu thư không biết, năm đó nô tỳ đi theo phu nhân từ phủ Vinh Quốc Công gả tới đây, mấy vị đại tỷ tỷ bên cạnh đều có võ công, nô tỳ so ra còn kém xa bọn họ đấy, mấy năm nay chỉ có khinh công là tiến bộ hơn trước."

"A?" Hạ Thanh Ca càng nghe càng tò mò.

Thông thường nha hoàn bên người các tiểu thư nhà quan đều sẽ giống nhau nho nhã lễ độ, theo như nàng biết, khả năng cầm kỳ thư họa của Dương thị rất cao, cũng không biết võ công, vì sao tất cả nha hoàn bên người nàng đều là cao thủ trên núi Lục Lâm?

"Xảo Lan, các ngươi đều lớn lên trong phủ Vinh Quốc Công sao? Có phải hay không mỗi vị tiểu thư của Vinh Quốc Công phủ bên người sẽ có một vài nha hoàn có võ công bảo vệ?"

Xảo Lan hoàn toàn phủ định, "Không phải như vậy, nô tỳ và mấy vị tỷ tỷ là do thái hậu ban thưởng cho phu nhân, các vị tiểu thư kia không có."

"Thái hậu nương nương rất yêu thương mẫu thân sao?"

Xảo Lan liên tục gật đầu, "Yêu thương mà thái hậu giành cho phu nhân tuyệt đối không thua lão thái quân đâu d.đ。l。q.đ, hơn nữa từ nhỏ phu nhân đã sống trong hoàng cung, trông coi bên cạnh thái hậu một thời gian dài, thái hậu cũng đem phu nhân nuôi dưỡng như chính nữ nhi của mình."

Nghe Xảo Lan nói rõ nguyên nhân, Hạ Thanh Ca gần như có thể lý giải, chẳng qua là, một phần ý muốn quan tâm săn sóc của thái hậu dường như còn chu đáo hơn cả Dương lão thái quân!

Vứt bỏ những suy đoán lung tung trong lòng, nhìn một chút sắc trời bên ngoài, ngoài trời ẩn ẩn mặt trời đang lên, mắt thấy thời gian sắp sáng choang.

"Một đêm cũng không có nghỉ ngơi, ngươi lui xuống ngủ trước đi."

Xảo Lan dọn sạch sẽ mảnh vụn của ly trà sau đó mới đứng dậy nói, "Chu Vân và Thụy Châu đã không còn trong phủ nữa, bên cạnh người cần có người chăm sóc, hay là cho nô tỳ ở lại đi."

Hạ Thanh Ca nghe lời của nàng không nói thêm gì nữa, trong mắt tràn đầy xúc động.

"Sau này ngươi và Khương má má đều ở lại bên cạnh ta đi."

Xảo Lan vừa nghe liền vui mừng, "Trước hết nô tỳ xin cảm tạ tiểu thư, nghĩ đến Khương má má chắc chắn sẽ đồng ý mà."

"Tiểu thư, bây giờ noài trời đã sắp sáng, người nên nghỉ ngơi một chút đi."

Hạ Thanh Ca lắc đầu một cái d_đ.L.q_đ, "Xảo Lan chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa thay quần áo!"

"Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.