Cho dù Cố Hành Chu không có mắt nhìn, lúc này cũng biết nội tâm Vương gia lo lắng không nên nhiều lời, lập tức câm miệng chạy như gió ra ngoài.
Có thể nói Cố Hành Chu tuy rằng ánh mắt không tốt lắm, nhưng hiệu suất làm việc đúng là hạng nhất, lúc trở về xe ngựa không chỉ nhanh, hơn nữa còn rất vững vàng.
Không riêng gì như thế, không đợi Cố Phi Trì phân phó, hắn cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, dĩ nhiên đã bắt được đại phu tiếng tăm lừng lẫy trên trấn Lạc Mã từ trong chăn nóng hổi bắt ra, trực tiếp mang đến khách điếm vương gia ở lại, đến khám bệnh cho Vân Ngạo Tuyết.
Đại phu kia hành nghề y đã mấy chục năm, mặc dù không nói là thánh thủ Hạnh Lâm, nhưng cũng là cao nhân hành y trong nhân dân, ngày thường người nào gặp được không tôn xưng một tiếng Dương đại phu, đi đâu cũng được tôn kính.
Mùa đông khắc nghiệt ngày ngắn đêm dài, hơi thở ra còn có thể ngưng kết thành băng, trên đường cũng không có bao nhiêu người, Dương đại phu liền phân phó tiểu nhị đóng cửa, sớm đã nằm trên giường cùng Chu công chơi cờ[ ngủ say nằm mơ], đột nhiên bị vật nặng đánh thức.
Ông ta mơ màng mở ra, phát hiện bên giường có một người đứng, sợ tới mức ngủ gật trong nháy mắt chạy nhanh không còn một mảnh.
"Ngươi...là ai?”
Hiệu thuốc kinh doanh mười mấy năm, bên ngoài là cửa hàng, bên trong là nơi nghỉ ngơi, cửa đều đóng rất tốt, người này làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095896/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.