Đừng nhìn nàng tung tăng nhảy nhót cả ngày, kỳ thực lúc ngủ đặc biệt ngoan, cứ giống như thay đổi thành một người khác, toàn bộ thân mình cuộn tròn lại với nhau, nho nhỏ gầy gầy làm người đau lòng.
Rì rầm nói chuyện trong miệng cũng là đứt quãng, mắt nhắm lại tay kéo kéo người ta lại gần, làm nũng còn rải thập phần đúng chỗ, lẩm bẩm nói, “Con rất nhớ người nấc...”
Vân Ngạo Tuyết cảm nhận rất rõ ràng người nọ khựng lại một chút, nàng vui vô cùng, cho rằng bản thân làm nũng hiệu quả, quả nhiên là chiêu tốt nhất, làm nũng thế này lần nào cũng linh.
Muốn cúi đầu, tới gần bên môi nàng nghe xem nàng nói cái gì.
Nàng nói chính là, “Viện chưởng mụ mụ, con sai rồi, lần sau con nhất định sẽ dành nhiều thời gian đến thăm người.”
Như là nghiệm chứng độ tin cậy trong lời nói của mình, Vân Ngạo Tuyết còn dựng ba ngón tay lên thề.
Cố Lan Tức trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Vân Ngạo Tuyết bị hạ dược sẽ...lảm nhảm như vậy.
Từ lúc bắt đầu ôm nàng lên giường nghỉ ngơi, hình như miệng nàng lải nhải vẫn chưa từng dừng lại.
Không chỉ như thế, nàng còn không mở mắt nhìn xem hắn là ai, cứ như dây mây cuốn lấy hắn, nói một ít lời lung tung rối loạn hắn không hiểu.
Lấy cái lí do nam nữ thụ thụ bất thân này thoái thác ở trước mặt nàng là không được việc.
Cố Lan Tức tránh thoát nhiều lần, vẫn không có biện pháp đem cổ tay áo của mình từ trong tay Vân Ngạo Tuyết túm ra ngoài.
<!--
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095893/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.