Chỉ tiếc, Vân Ngạo Tuyết một phen khổ tâm, vất vả thay nàng ta bảo tồn thể diện, làm như vậy ở trong mắt Mục Âm Âm thoạt nhìn lại càng đáng hận, một sát tinh, quả nhiên như lời đồn giống như đúc, ai gặp phải nàng người đó liền xui xẻo! Càng kỳ lạ chính là nữ tử bị mọi người phỉ nhổ, thế nhưng có thể được Trấn Nam Vương phong tư trác tuyệt thân ái, hơn nữa hai người còn đơn độc đi ra ngoài ăn cơm! Ban đầu Mục Âm Âm còn không cảm thấy gì, hiện giờ ngẫm lại, càng cảm thấy trát tim. Một chuyện một khi có hạt giống ghen ghét, sẽ tùy ý mà nấn ná sinh trưởng mạnh mẽ từ dưới đáy lòng, Mục Âm Âm chính là như thế, nàng ta hâm mộ Vân Ngạo Tuyết không bị thanh danh làm mệt mỏi, càng hâm mộ nàng sống tùy ý thản nhiên, mà nàng ta tuy rằng quý là con cái của Hầu phủ, cả đời lại bị giam cầm ở nơi một tấc vuông đất, tầm mắt kiến thức nơi chốn đều kém hơn một bậc. Hiện tại nhớ tới, hôm qua sau khi Trấn Nam Vương nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết ánh mắt cũng không dời khỏi người nàng quá nửa phân! Một khắc kia Mục Âm Âm hiểu sâu sắc cái gì gọi là làm nền. Nàng ta không cam lòng. Tất cả những chuyện này rõ ràng vốn nên thuộc sở hữu của nàng ta, nếu như ngày đó Vân Ngạo Tuyết không xuất hiện, nói không chừng mình có thể được Trấn Nam Vương ưu ái! Trong mắt Vân Ngạo Tuyết, Mục Âm Âm không có khả năng trong một đêm thái độ đại biến, nhưng vừa rồi thông qua nói chuyện với nhau, giống như nàng ta đem tất cả sai lầm đều đổ lên đầu mình. Hiện tại nàng nói cái gì, Mục Âm Âm cũng nghe không vào. Lý trí của con người một khi bị ghen tị xâm chiếm sẽ trở nên vô cùng điên cuồng, Mục Âm Âm không nghĩ tới còn tốt, vừa nghĩ tới cả người đều điên cuồng, trong mắt tựa hồ có thể phun được ra lửa. Nàng ta bắt đầu điên cuồng gào thét, "Vân Ngạo Tuyết, thân là sát tinh ngươi phải tự biết bản thân ở đâu, chính ngươi xui xẻo còn chưa tính, vì sao phải kéo người vô tội như ta xuống nước? Nếu ngươi sớm tuyên bố thân phận, ta tuyệt đối sẽ không dẫn ngươi vào đại môn Mục phủ! ” Lý do giống như này ngay cả chính nàng ta cũng tin, Mục Âm Âm cũng mặc kệ lời này chói tai cỡ nào, tiếp tục nói tiếp, "Ngươi là cố ý khoe khoang trước mặt ta, ta thân là thiên kim Hầu phủ ngay cả một sát tinh như ngươi cũng so ra kém sao? Ngươi biết rõ Trấn Nam Vương sẽ xuất hiện, vì sao còn làm bộ không biết? Sao ngươi lại mượn hắn để làm nhục ta? Ngươi muốn khoe khoang trước mặt ta rằng ngươi được hoan nghênh bao nhiêu sao? ” "Hiện tại mục đích đạt được, ngươi đã vừa lòng? Ta đoán hiện tại trong lòng ngươi nhất định là vui sướng đến sảng đi? Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta sẽ để cho những kẻ khi dễ ta đều biết, chọc đến ta sẽ có kết cục gì! ” <!-- PC_Midle1 --> Trong mắt Mục Âm Âm đột nhiên bắn ra một cỗ âm độc, nghĩ đến chuyện kế tiếp phải làm, khoái ý trong lòng càng sâu, nàng ta chậm rãi ngồi xổm xuống, tầm mắt thẳng tắp đối diện cùng Vân Ngạo Tuyết, ngón tay mảnh khảnh nâng cằm Vân Ngạo Tuyết lên, lời lẽ ngả ngớn: "Chậc chậc, làn da mềm mại như vậy, lát nữa làm sao có thể chịu được sự tra tấn của những tháo hán kia, ngẫm lại trong lòng muội muội ta cũng thấy vui vẻ đâu. ” Chuyện cho tới bây giờ, nàng ta đã không hề che dấu đáy lòng độc ác của mình. "Mục cô nương, ngươi bình tĩnh một chút, Cố Lan Tức không chỉ không thích ngươi, hắn cũng không thích ta, bởi vì hắn không thích bất luận kẻ nào, ngươi hiểu lầm." Nơi này nàng trời xa đất lạ, vạn nhất lời Mục Âm Âm nói là thật, là muốn cho danh tiết của nàng bị hao tổn? Đáng tiếc là, một câu an ủi chân thành này của nàng cũng không được đáp lại. Ngược lại làm cho Mục Âm Âm cảm thấy Vân Ngạo Tuyết sợ hãi chịu thua, lập tức càng thêm đắc ý vài phần, "Yên tâm đi Vân tỷ tỷ, muội muội ta cũng là tốn một phen công phu, mới tìm được mấy nông phu góa quả[ mất vợ] không biết chữ, nghĩ đến tướng mạo của tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, bọn họ cũng sẽ không ghét bỏ tỷ, lát nữa tỷ liền hảo hảo hưởng thụ đi, không cần tạ ta. ” Lúc trước không cảm thấy, Vân Ngạo Tuyết nghe ý tứ lời này của nàng ta, thế nhưng sớm đã bày ra cục diện dơ bẩn này chờ nàng mắc câu, Vân Ngạo Tuyết tức giận công tâm, trước mắt một trận biến thành màu đen. Kỳ thật Mục Âm Âm nói không sai, mình chính là một sát tinh, người khác e sợ tránh không kịp, làm sao có thể sẽ có người thích, Cố Lan Tức biểu hiện rõ ràng như vậy, đơn giản là muốn mượn mình diễn một vở mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới diễn xuất quá mức, nàng trở thành oan đại đầu. Cố Lan Tức cái tên đáng băm ngàn đao ka, nếu lần này nàng bình an vô sự, chính mình nhất định phải tìm hắn đòi một chút tổn thất tinh thần. Nàng cảm thấy bản thân có chút hô hấp khó khăn. Đáng tiếc lúc này Mục Âm Âm đã nghe không ra một câu, Vân Ngạo Tuyết càng nóng lòng phủi sạch quan hệ, nàng ta lại càng cảm thấy trong lòng Vân Ngạo Tuyết có quỷ. Hiện tại Vân Ngạo Tuyết bị người trói không thể nhúc nhích, Mục Âm Âm cũng thay đổi nhu nhược lúc mới gặp hôm qua, lúc này biểu tình thoạt nhìn càng thêm dữ tợn, nàng ta nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má Vân Ngạo Tuyết, tươi cười quỷ dị, "Còn muốn ngụy biện sao? Đã chậm! ” Phòng chất củi kín không kẽ hở, Vân Ngạo Tuyết khí huyết cuồn cuộn, một cỗ nhiệt khí từ đan điền vụt ra, cả người tựa như ở trong lửa nướng khó chịu. Mục Âm Âm sớm đã phát hiện Vân Ngạo Tuyết không đúng, nàng cười gượng hai tiếng, "Yo, dược tính phát tác? Đợi thêm một chút đi Vân tỷ tỷ đi, lát nữa ngươi liền thoải mái..." Không đợi Vân Ngạo Tuyết nói chuyện, Mục Âm Âm nghiêng đầu sang một bên, phân phó Đại Thanh nói, "Đem miệng nàng chặn lại cho ta, người này quỷ kế đa đoan, trước khi ta trở về, bên trong phát ra bất luận động tĩnh gì cũng không cần để ý! ” "Vâng." Sau khi một lần nữa trói chắc Vân Ngạo Tuyết lại, nha hoàn Đại Thanh theo Mục Âm Âm cùng nhau ra cửa. Tòa viện này vì là sản nghiệp của Mục phủ, người bình thường đều không dám tự tiện xông vào, hơn nữa nơi này vốn là hoang vắng, đem người đặt ở chỗ này căn bản không cần trông coi, tuyệt đối an toàn. Chủ tớ hai người vừa ra khỏi cửa phòng, Mục Âm Âm dừng lại một chút, “ Chờ trong củi phòng kia có nam nhân, ngươi liền đến khách điếm báo tin cho nam nhân lúc trước, cứ nói Vân Ngạo Tuyết gặp nguy hiểm, để cho hắn tới nơi này cứu nàng. ” Đại Thanh không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Mục Âm Âm, "Tiểu thư, ngài đây là đang làm cái gì, chúng ta thật vất vả mới đem nàng đặt ở nơi người khác cũng không tìm được, ngài lại muốn nói cho người khác đến cứu nàng, vậy những việc chúng ta làm không phải đều uổng phí? ” Nghe vậy Mục Âm Âm cười lạnh một tiếng, "Ngươi thì biết cái gì, kịch hay còn ở phía sau. ” Giết người đơn giản, nhưng tru tâm rất khó. Nàng chính là muốn chậm rãi tra tấn Vân Ngạo Tuyết, để cho nàng ta nếm thử khuất nhục. Nàng ta nói mịt mờ, Đại Thanh ngu dốt có chút không hiểu rõ, nhất thời không tiếp lời, Mục Âm Âm rất hài lòng Vân Ngạo Tuyết trúng bẫy rập của nàng ta, trong lòng càng âm thầm đắc ý, đắc chí nói, "Để cho nàng chết, dễ dàng, nhưng để cho nàng thân bại danh liệt, sẽ tốn thêm chút công phu. ” Trong khảnh khắc bừng tỉnh Đại Thanh minh bạch, "Ý của tiểu thư là, lúc bên trong dang điên loan đảo phượng, vừa vặn làm cho người ta phát hiện? ” Cô nam quả nữ, có xảy ra chuyện gì hay không không quan trọng, quan trọng là người nhìn thấy nói như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]