Vân Ngạo Tuyết có chút ngốc, sửng sốt một hồi lâu mới tiêu hóa hết ý trong lời nói của Cố Lan Tức.
Ý tứ của hắn là, chạy từ xa tới đây, chỉ là để tới từ hôn? Có phải vừa rồi hắn uống trà nhiều quá, đầu óc bị úng nước hay không?
“ Vừa rồi ta thấy ánh mắt của Mục cô nương nhìn ngươi, cảm thấy nàng là đã hâm mộ ngươi, hơn nữa, trước đó ta đã nói qua với nàng, gả cho ngươi là phương pháp duy nhất có thể chạy thoát khỏi Mục gia, hiện giờ ngươi lại nói không cưới, chẳng may...”
Hiện tại đúng là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Thông minh như Cố Lan Tức, khẳng định thời điểm vừa rồi thấy nàng trở về cùng Mộc Âm Âm liền biết đã xảy ra chuyện gì, nàng nói còn chưa dứt lời, càng nói Vân Ngạo Tuyết lại càng hối hận, hối hận bản thân lỗ mãng.
Nếu như mình không cứu nàng ta, nói không chừng chuyện gì cũng không có, nàng thấy chuyện bất bình ra tay, hiện tại có ý tốt lại trở thành làm chuyện xấu.
“ Biết hậu quả ngươi còn làm? Ngươi thích thay người khác làm chủ như thế?” Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nàng cứ có cảm giác lúc Cố Lan Tức nói những lời này có chút sinh khí.
Vừa rồi nàng cũng nhận sai, không biết hiện tại Cố Lan Tức phát điên cái gì, nói nàng xem vào việc của người khác, chọc thêm cho hắn một cái phiền toái lớn.
Nếu như người khác nói với nàng như vậy, nói không chừng nàng sẽ còn cảm thấy đuối lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095865/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.