Còn không đợi Nguyên Hoằng đại sư nói tiếp, Cố Phi Trì lại thở dài một tiếng tiếp tục nói, “Lần này bổn vương đã đem tất cả Ý Nhân Thảo nhà kho hữu đều đưa tới, không biết một đoạn thời gian gần đây đại sư có nghe thấy tiếng gió gì hay không??”
Cố Phi Trì hỏi như vậy tự nhiên là có lý do của hắn, vốn dĩ nơi xuống ngựa của trấn Thanh Khê là tuyến đạo giao thông quan trọng nhất phía Tây Bắc, ban đầu buôn bán của quán trà này tốt đến nỗi ngày nào cũng phải dọn bàn đến tận đường cái mới có chỗ ngồi, chỉ là hiện giờ trước cửa lại có thể giăng lưới bắt chim, xem ra sự tình còn phức tạp hơn so với hắn tưởng tượng.
Giữa mặt mày hắn đều là nồng đậm lo lắng.
“Hiện tại Đại Yến thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, quốc khố hư không, rốt cuộc không chịu nổi nửa điểm sóng gió.”
Nếu như quốc khố không bạc, xui xẻo đầu tiên chính là hoàng thân quốc thích.
Cố Phi Trì vốn dĩ không phải đau lòng bạc, bạc không có có thể lại kiếm, nhưng là chiến sự thì khác, ngày lành của hắn có lẽ không còn.
Nguyên Hoằng đại sư lại đổ thêm trà cho hắn một lần nữa.
“Vương gia thật ra không cần lo lắng, câu cửa miệng nói đầy ly thì tràn, trăn tròn sẽ khuyết, ngược lại cũng thế.””
Một đoạn này của Nguyên Hoằng đại sư tựa thật tựa giả mà nói, Cố Phi Trì còn đang nghiền ngẫm dụng ý của ông ta, vừa ngẩng đầu phát hiện Nguyên Hoằng lại đang đóng gói hành lý.
“Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095857/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.