Chỉ là nàng lại phát hiện một tình huống khả nghi khác, mạch tượng của hắn, tuy là hơi yếu đi chút, thân mình suy nhược đến thế này nguyên nhân căn bản cũng không phải ôn dịch như Phó thúc nói vừa rồi.
Những cái đó đều chỉ là suy đoán của nàng, còn cần chứng thực.
Trong mắt Phó thúc lóe lên ánh sáng mong đợi, khi con người đi đến chỗ cùng đường bí lối, tựa như người chết đuối thì trước mặt xuất hiện một đám lục bình [ bèo Tây], mặc kệ có thể bám vào hay không, đều muốn nắm chặt một tia hy vọng cuối cùng.
Vân Ngạo Tuyết sao lại không biết trong lòng Phó thúc suy nghĩ cái gì, chẳng qua hiện tại nàng cũng không thể hứa hẹn cái gì với ông ấy, chỉ là vòng quanh giường cùng nhà tranh nhìn một vòng, “Tiểu Chính nằm ở trên giường như vậy cũng không phải biện pháp, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, dìu đệ ấy ra ngoài hít thở không khí, đem đệm chăn phơi đi, ta trở về chuẩn bị chút dược liệu, buổi trưa một khắc lại đến.”
Vào đông ngày ngắn đêm dài, thời điểm ánh mặt trời mạnh nhất cũng vào buổi trưa, tuy rằng không hiểu được đại tiểu thư rốt cuộc muốn làm gì, lúc này Phó thúc đã không có lựa chọn, chỉ có thể nghe lời.
Những đại phu khác tới đây đều đã lắc đầu, bảo tiểu Chính chờ chết, mà đại tiểu thư chỉ là dò xét mạch tượng nhưng nghe ý tứ của nàng chính là tiểu Chính còn có thể cứu, cái này đã cho Phó thúc hi vọng cuối cùng, có lý gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095855/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.