“Bệ hạ, lão thần trên có mẹ già 80, dưới có con thơ ba tuổi, cả nhà đều dựa vào một mình lão thần, lão thần cũng rất muốn vì Đại Yến đầu rơi máu chảy, nhưng thật sự là hữu tâm vô lực a…”
Bên này vừa dứt lời, bên kia lập tức lại có người nói ngay sau đó, “Bệ hạ vi thần tuổi tác cũng đã cao, đang muốn báo cáo bệ hạ cho thần về quê dưỡng lão vượt qua cuối đời, thật là không thể đảm đương trọng trách!”
“Vi thần chân có hàn tật thể lực không thể chống đỡ, không thể lặn lội đường xa, e sợ thất trách đại sự của bệ hạ …”
Có đủ các lý do.
Sắc mặt Yến Đế càng ngày càng khó coi, khi thái bình thịnh thế một đám ở trước mặt hắn biểu hiện giống như lập tức là có thể đấu tranh anh dũng, nhưng vừa đến thời điểm mấu chốt, lại giống như rùa đen rút đầu, Yến Đế tức giận đến đầu ngón tay phát run, “Trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì? Vừa đến thời khắc mấu chốt đều bỏ gánh!”
Đối mặt với chất vấn của bệ hạ, mấy người kia im như ve sầu mùa đông, đều cúi thấp đầu, ai cũng không không dám nói thêm nửa lời.
Vân Ngạo Tuyết ở một bên nhìn chỉ nghĩ cười.
Tục ngữ nói không sai, pháp không trách chúng, mấy lão cáo già này vậy mà cũng rất thông minh, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, thật đúng là cộng đồng cùng tiến cùng lùi, đều có lý do không đi, cho dù là bệ hạ có ý định trách phạt bọn họ cũng không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095850/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.