Vân Ngạo Tuyết ừ một tiếng, “Đúng vậy, muốn đi nhìn cái vị đại sư kia.”
Mặc dù là làm trò với người ngoài, nhưng khi Vân Ngạo Tuyết nói ra những lời này vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Vốn dĩ nàng định tới đây đập phá một trận, không nghĩ tới vì cứu hắn mà làm chậm trễ thời gian, đến cái mặt người ta cũng chưa thấy được, cho ông ta một bài học chỉ có thể để lần sau lại nói, hôm nay đành buông tha cái người tên Nguyên Hoằng pháp sư kia trước, nữ tử báo thù mười năm không muộn.
“Nghe khẩu khí của cô nương, thì trước kia chưa từng tới sao?” Thẩm Phong Miên như là rất quan tâm đối với chuyện của nàng, vẫn luôn dò hỏi tới cùng.
Bản thân Vân Ngạo Tuyết đối với cái vị được gọi là đại sư kia không có chút hảo cảm nào, lúc này căn bản không muốn nói thêm, hừ lạnh một tiếng nói, “Nếu như ta mà tới trước vài lần, chỉ sợ hương khói thịnh vượng của chùa miếu này các ngươi cũng không nhìn thấy.”
“Cái gì?” Thẩm Phong Miên nghe không hiểu.
“Khách hành hương thắp hương lễ Phật chẳng qua là vì tìm kiếm một chỗ tâm linh để gửi gắm, phán bừa với một chuyện sẽ không xảy ra ở tương lai, vô cùng đáng xấu hổ, ta nếu đến nơi đó, ta nhất định phải đối mặt hỏi lão lừa trọc đó một câu, vì cái gì muốn nhằm vào ta.”
Thẩm Phong Miên lại ho khan lên, chẳng qua lúc này đây lại nghiêm trọng hơn so với vừa rồi mở mành xe ngựa ra, gần như là ho đến không thở được.
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095819/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.