Chương trước
Chương sau
Hiện tại Tuệ Nhi đặc biệt nghe lời Vân Ngạo Tuyết nói, tự mình tìm chút khăn tay đa dạng ngồi thêu trên ghế đá, một bên trông cửa một bên chờ Vân Ngạo Tuyết.
Vân Ngạo Tuyết mới vừa đi vào không bao lâu, cửa đã bị gõ vang lên, Tuệ Nhi kéo cửa ra nhìn, thế mà lại là tiểu nhị phụng dưỡng bên người thừa tướng .
“Các ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Tuệ Nhi tưởng lại có người tới gây sự, trên mặt tràn đầy hoảng sợ cùng đề phòng nhìn bọn họ.
Bọn tiểu nhị đã sớm nghe nói tác phong của đại tiểu thư mấy ngày gần đây , vừa khiển trách mama hồi môn bên người chủ mẫu , lại vừa cứu Thất công chúa, trong lòng đã sớm sinh ra vài phần kính sợ, thế nên nào dám lỗ mãng ngay lúc này, nhìn Tuệ Nhi co rúm lại, bọn họ càng là khách khí chắp tay với nàng, “Tuệ Nhi cô nương, làm phiền ngài chuyển lời với đại tiểu thư một tiếng, lão gia nói có khách quý tới chơi, bảo nàng đi ra ngoài một lát.”
Tuệ Nhi chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, hôm nay bị thuộc hạ của lão gia tôn xưng một tiếng cô nương, vậy mà nhất thời chưa kịp thích ứng, sửng sốt một lát mới nói, “Các ngươi trở về nói với lão gia, bảo tiểu thư đang bận chuyện riêng, bận xong rồi sẽ tự đi gặp người.”
Cũng không đợi người tới bẩm báo kịp phản ứng, nàng luống cuống tay chân đóng cửa lại, dựa vào phía sau cửa thở dốc thật mạnh.
Hù chết nàng.
Mấy hôm nay Tuệ Nhi cứ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, thủ hạ của thừa tướng đại nhân ra cửa đều rất hùng hổ, ngay cả thời điểm đối mặt với chủ mẫu cũng vênh váo tự đắc, đã bao giờ từng dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện qua với nàng, nói trắng ra tất cả chuyện này đều là một mình đại tiểu thư đoạt lấy về.
Nghĩ đến đây trong lòng Tuệ Nhi tự cổ vũ cho chính mình, nàng không thể để cho đại tiểu thư mất mặt, nhất định phải làm thật tốt chức trách nha hoàn!
Lúc trước đại tiểu thư đã nói với nàng, gặp chuyện gì cũng phải vững vàng bình tĩnh không thể hoảng hốt.
Tuệ Nhi thật đúng là một nha hoàn tuổi nhỏ dễ dạy , sau đó tùy tùng bên người Vân thừa tướng lại tới thúc giục vài lần, đều bị nàng lấy cớ đại tiểu thư có việc bận xong lại nói lý do này lọ qua loa cho có lệ.
Càng làm cho nàng cảm thấy không thể ngờ được chính là, bọn họ thế nhưng tính tình còn rất tốt cái gì cũng không nói!
Cứ như vậy mãi cho đến mặt trời lặn xuống Tây Sơn, Vân Ngạo Tuyết mới vác khuôn mặt đen nhánh toàn thân giống như lăn lộn ba vòng trong bùn đất chui từ hậu viện ra.
Tuệ Nhi vừa thấy nàng ra tới vội vàng đi lên đón, rút ra khăn tay bên hông chà lau tinh tế cho Vân Ngạo Tuyết , trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, “Tiểu thư ngài đây là đi làm khách trong nhà thổ địa công công sao? Sao mà toàn thân dơ bẩn thế này, nhanh đi tẩy rửa.”
Vân Ngạo Tuyết nhưng không có yếu ớt như vậy , thảo dược yêu cầu chế biến, nơi này lại không có công nghệ cao,hoàn toàn dựa vào nhân lực, hỏa lực nắm giữ không tốt làm bản thân bị bẩn là không thể tránh được.
Nhưng mà cũng may công phu không phụ lòng người, hoàng huyết thảo đã luyện chế thành thuốc viên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.