Vân Ngạo Tuyết tiếp nhận, ngoan ngoãn, đây chính là lệnh bài bên người Vân thừa tướng, thế mà cứ như vậy cho nàng, có thể thấy được thành ý mười phần.
Mục đích của nàng đã đạt tới, miệng tự nhiên nói chuyện càng ngọt, lần đầu lộ ra tươi cười, “Cảm ơn phụ thân.”
Một tiếng phụ thân này gọi Vân Quân Niên khiến hắn cảm giác như đã mấy đời, đặc biệt khi Ngạo Tuyết cười rộ lên, giống mẫu thân nàng đã mất nhiều năm, khiến cho hắn sửng sốt chớp mắt.
“Phụ thân, ngài còn có việc sao?” Vân Ngạo Tuyết cảm giác khuôn mặt mình cười sắp cứng lại, lại thấy thừa tướng giống như mất hồn phát ngốc, nàng sắp giả vờ không nổi nữa.
Vân Quân Niên hình như cũng ý thức được mình thất thố, khụ một tiếng, cũng không nghĩ tới cái nữ nhi này dễ dàng thỏa mãn như vậy, trong lòng áy náy càng thêm sâu, tùy tiện dặn dò nàng vài câu sau đó liền rời đi.
Lúc này Vân Ngạo Tuyết tinh thần thật sự tốt, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn mà ngốc trong nhà, lệnh bài trong tay, thiên hạ ta có, Vân Ngạo Tuyết hắc hắc cười vài tiếng, trong lòng đã có chủ ý.
Sau nửa canh giờ, Vân Ngạo Tuyết một mình một người xuất hiện ở trên đường Cửu Kê.
Vốn dĩ Tuệ Nhi là muốn bồi nàng cùng đi, nhưng đề nghị này lại bị Vân Ngạo Tuyết cự tuyệt.
Loading...
“Ngươi ở lại tú lâu, vạn nhất có người tới tìm ta còn có thể truyền lời, hiện tại ta có lệnh bài, ra vào đều sẽ có tùy tùng, ngươi không cần lo lắng.” Tuệ Nhi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095773/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.