Trong tình cảnh này, nếu mình có ý ngượng ngùng, chính là bản thân có vẻ có chút mục đích không thuần.
Vân Ngạo Tuyết cố ý ho khan một tiếng, hơi chút giảm bớt xấu hổ của bản thân, sau đó lại nghiêm trang đáp, “Ta là đang cứu ngươi.”
Nghe vậy, Cố Lan Tức nhướn nhướn chân mày, như thể là tin lời nói của nàng, một lúc lâu sau đó, “Cái đó, bây giờ ngươi có thể từ trên người ta xuống dưới rồi sao?”
Vân Ngạo Tuyết vẫn có chút ngốc, nàng hướng tầm mắt đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Cố Lan Tức, theo hướng ánh mắt hắn dời dần xuống, không xem không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng, trên mặt ‘ đăng ‘ một cái liền dâng lên hai mạt đỏ ửng khả nghi, cơ hồ là nhảy từ trên người hắn lăn xuống.
Vừa rồi nàng sốt ruột cứu người, tự nhiên trèo lên đây, cũng không nghĩ nhiều như thế, cả người nàng vừa rồi ngồi một tư thế thực thẹn thùng, cưỡi ở trên người Cố Lan Tức
Người này nhìn gầy yếu, không nghĩ tới ngồi lên còn rất thoải mái.
“Ngượng ngùng, vừa rồi…” Cũng không biết sao lại thế này, đầu lưỡi nàng thế nhưng thắt lại, cảm giác mình dù giải thích như thế nào đều không đúng.
Cố Lan Tức đôi tay chống xuống đất, chậm rì rì đứng dậy, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ trên người mình thủy tảo dính vào,:” Ngày thường cứu người ngươi đều cứu như vậy?”
Vân Ngạo Tuyết cho rằng hắn ở để ý hành vi vừa rồi của mình đi quá giới hạn, vội vàng xua tay giải thích, “Đương nhiên không phải, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095766/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.