Vân Quân Niên dù thế nào cũng không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ nói như vậy, lời mình chuẩn bị nói đều tắc lại ở đầu lưỡi, rốt cuộc nói không ra nửa chữ.
Nàng chết không có việc gì, nhưng Vân phủ không thể bị liên lụy, không thể có chuyện.
Yến Đế ánh mắt lập lòe vài cái, như cũ không nói gì.
Hai bên nhất thời lâm vào giằng co, không có người nói nữa.
“Bệ hạ, thật ra thần cảm thấy, không ngại để vị Vân cô nương này thử một lần.”
Ngữ điệu trầm chậm, thanh âm lại giống khe núi đá xanh được gột rửa, chậm rãi lướt qua tận đáy lòng người.
Một mùi thanh hương lại thổi qua chóp mũi Vân Ngạo Tuyết, cùng mùi hương vừa rồi giống nhau như đúc.
Là người vừa mới lấy kiếm chỉ vào mình.
Cái đó, ngay cả nàng cũng không hiểu được người này rốt cuộc muốn làm gì, vừa rồi còn hận không thể giết chết mình, sao lại quay đầu ngược lại giúp mình nói chuyện?
Bây giờ, Vân Ngạo Tuyết mới thấy rõ ràng diện mạo của hắn, một đầu tóc dài như mực chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc trong suốt búi lên, cả người thanh lãnh vô song, như bông hoa cao ngạo lạnh lùng làm người chỉ nghĩ phủ phục quỳ lạy.
Một đôi mắt đào lấp lánh, đột nhiên vừa thấy so với nữ tử còn muốn đẹp hơn ba phần, hắn như vậy, đứng ở nơi này, có thể làm người cảm giác được một cổ hàn khí từ tứ chi lan đến toàn thân, khí tràng thực sự rất cường đại.
Trong nháy mắt kia, Vân Ngạo Tuyết có một loại ảo giác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095762/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.