“Đúng rồi.”
Nàng cuối cùng nhớ tới chuyện đứng đắn.
“Phượng Hoàng Trâm kia, có thể dễ dàng thu lại sao?”
Huyền Thiên Minh gật đầu.
“Hoành Hoành thu gì đó, ai cũng tìm không được.”
Huyền Thiên Hoa cũng hướng hắn hỏi.
“Ta cảm thấy kỳ quái, Diệu Thủ thánh tiên cũng không tìm được gì đó, đệ muội rốt cuộc ẩn giấu ở đâu? Ngày ấy rõ ràng là bỏ vào túi tay áo dưới mí mắt chúng ta, sao Diệu Thủ thánh tiên ra tay ba lần, cũng không đắc thủ?”
Huyền Thiên Minh lần này cười đến càng tà, thật giống như nói đến chuyện làm hắn vô cùng kiêu ngạo, đầu cũng khẽ hất. Nhưng lại mở miệng nói.
“Ta cũng không biết, chuyện của nàng, ta luôn rất ít hỏi.”
Vân Phi hơi run.
“Sao lại ít hỏi? Ngươi không phải rất để ý nha đầu kia?”
“Cũng vì để ý, cho nên mới không hỏi.”
Huyền Thiên Minh trả lời đương nhiên.
“So với lúc lần đầu gặp nàng trong núi sâu tây bắc, nàng đã có chút gì đó kỳ kỳ quái quái, khi đó con bị thương rất nặng, nàng nói là dược, đó chính là dược, nàng cho con dùng, con cứ yên tâm đi dùng. Con không hỏi, chỉ cần nhớ tới nàng chung quy sẽ không hại con, cứ tùy tiện.”
Huyền Thiên Hoa tay chạm vào trên cung đàn khẽ nhúc nhích, gảy khẽ dây đàn, đáy lòng hình như có gì đó xẹt qua, vẽ lên một làn sóng, nhưng cũng không sâu, chốc lát đã bình phục.
“Người chẳng quan tâm, mới coi như lương phối. Minh nhi, con thật sự có phúc.”
Vân Phi chợt chậm rãi xoay người, đứng dậy kéo váy dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dich-nu/1812164/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.