Chương trước
Chương sau
Editor: Bell Huỳnh
Thái độ Hàn thị tương đối nhiệt tình nhưng thái độ Phấn Đại sẽ không có tốt như vậy, thậm chí còn mang theo chút ghét bỏ đẩy Hàn thị, sau đó vênh váo tự đắc bước vào phủ, đi được vài bước, đến lúc cách đám người đi ra một chút nàng mới dừng lại.
Tiểu cô nương hất cầm, trông có vẻ ngông cuồng tự đại quét mắt một vòng nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Phượng Trầm Ngư.
Chợt nghe nàng hừ lạnh một tiếng, trợn tròn mắt, ngay cả chào cũng không có.
Phượng Trầm Ngư chớp mắt trừng mắt về phía Hàn thị, trực giác nói cho nàng biết chuyện Phượng Đồng huyện phát sinh, Hàn thị nhất định là báo cho Phấn Đại biết.
Hàn thị đi theo phía sau Phấn Đại vào phủ liền đón được ánh mắt như vậy của Phượng Trầm Ngư, ngay tức khắc mặc kệ —— "Đại tiểu thư, vô duyên vô cớ, ngươi trừng ta làm gì?" Nữ nhi trở về phủ, nàng cũng có sức lực nói chuyện hơn.
Phượng Trầm Ngư tức sôi ruột: "Đây là đạo lí gì? Ta là dòng chính nữ Phượng gia, ngươi thân là thiếp cũng dám nói với ta như vậy sao?”
“Ta nói chuyện như thế nào?” Hàn thị hỏi ngược lại nàng: “Ngươi đúng là dòng chính nữ thì sao, cũng không thể trừng mắt oan uổng nhìn ta như thế. Ta vừa đón tứ tiểu thư vào phủ, chưa kịp nói một câu, ngươi đã cáu kỉnh với ta, ta tìm ai nói lí lẽ đây?”
Phượng Trầm Ngư mặt âm trầm nói: "Ngươi làm gì trong lòng ngươi tự rõ! Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra được!"
"Ta làm cái gì? Đến cũng là ta đã làm gì?” Hàn thị hắng giọng gào thét: “Mọi người giúp ta phân xử xem, rút cuộc là ta đã làm gì không phải? Đại tiểu thư thân phận cao quý, chúng ta đều kính trọng ngươi nhưng ngươi khi không lại kiếm chuyện vậy chúng ta cứ nói rõ ra xem. Ngươi nói ta đã làm gì? để mọi người ở đây phân xử. Nếu thật là ta làm thì ta nhận, nhưng ta cái gì cũng không làm mà ngươi lại nói như thế, vậy chúng ta đi tìm lão gia và lão thái thái làm chủ!”
Phượng Trầm Ngư tức giận đến bắp chân cũng run cầm cập, nàng ta (DT) đã nói như thế thì nàng (PTN) còn gì để nói? Chuyện kia bây giờ đã trở thành điều cấm kị trong phủ, bản thân nàng cũng ước gì đó chỉ là một giấc mộng. Bây giờ nàng cũng Hàn thị nói lý, nàng làm sao có thể?
Nàng quay đầu đi chỗ khác, khô cằn ngậm bồ hòn này.
Lúc này, Phượng Phấn Đại nói chuyện, nhìn Phượng Trầm Ngư, bất chợt đã cười phá lên, sau đó nói: "Đại tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, thần sắc người dường như tốt hơn trước kia không ít! Chà chà, gương mặt này thật không biết đã tẩm bổ bao nhiêu, nhầy đến độ có thể nhéo ra nước.”
Kỳ thực nói vậy cũng không có gì, nếu như bị tiểu thư khác nghe, chỉ có thể cho rằng là lời hay khen tặng mình. Nhưng vào tai Phượng Trầm Ngư thì lại khác, nàng nghe thế nào cũng cảm thấy lời Phấn Đại nói mang ý khác, đang cười nàng.
"Hàn thị!" Nàng hung hăng cắn rang: "Phụ thân sớm đã nói mọi người trong phủ nói năng phải thận trọng, ngươi lại tung tin đồn ác ý như vậy, đủ thấy tâm địa ác độc, ta chắc chắn sẽ đi nói với phụ thân, để phụ thân vì ta làm chủ!” Nói xong, xoay người rời đi.
Lại nghe được Hàn thị sau lưng nàng cao giọng kêu: "Ngươi thích thỉnh ai làm chủ thì tùy ngươi! Chính ngươi làm việc tốt gì tự ngươi rõ, đừng lôi người khác vào. Dòng chính nữ! Ta khinh!”
Bây giờ Hàn thị gào lên như vậy không kém Thẩm thị ban đầu bao nhiêu, nhìn thấy bộ dáng của Hàn thị, An thị kéo Tưởng Dung đi theo, ngay cả Kim Trân cũng không muốn ở lại.
Phấn Đại trừng mọi người, cuối cùng quay đầu nói với Hàn thị: "Ta đã lâu không ở trong phủ, mặt mũi ngươi vẫn thấp kém như thế. Một tòa Phượng phủ lớn như thế, ngay cả một người ngươi cũng không thể làm lung lay? Thế này sao được? Tương lai xảy ra chuyện gì, cả người nói giúp ngươi cũng không có.”
Hàn thị bị nói như thế liền phản bác: “Lung lay thế nào? Ngươi xem Diêu thị và An thị quan hệ tốt như thế, dù Phượng Vũ Hoành thật sự có chuyện, An thị có Diêu thị chống lưng thì đẩy kiểu gì?”
Phấn Đại ngẫm lại thấy cũng phải, Phượng gia từ trước đến giờ ân tình đều đã đạm bạc, toàn bộ mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình, ngoài ra không trông cậy vào ai được.
"Đúng." Hàn thị tiến lên, nhỏ giọng nói với nàng: "Ta đem chuyện kia nói với ngươi, ngươi ngàn lần không được nói ra ngoài, việc đó nếu để truyền ra ngoài, chẳng phải Phượng Trầm Ngư bị hủy sao, phụ thân ngươi cũng sẽ bị liên lụy. Nếu hắn đổ, chúng ta cũng không trông cậy vào ai được.”
Phấn Đại hừ lạnh một tiếng: “Ta cũng không có ngốc như vậy. Phượng Trầm Ngư, hừ.” Trừng mắt một cái, sau đó quay người đi vào trong phủ.
Hàn thị ở phía sau thấy Phấn Đại đi sai hướng, vội vàng nhắc nhở nàng: “Chúng ta phải đi Thư Nhã viện, ngươi vừa hồi phủ, phải đi thỉnh an lão thái thái.”
“Không đi.” Phấn Đại cự tuyệt: “Hôm nay ta phải dậy sớm, lại phải ngồi xe ngựa thật lâu, sắp mệt chết, chờ ta tắm xong ngủ một giấc trước, tỉnh dậy nói sau đi!” Nói xong, đã tang tốc bước về phía trước.
Hàn thị cảm thấy đứa nhỏ này dường như càng ngày càng ngông cuồng hơn trước, trong lòng hơi khó chịu, nàng một bên sợ lão thái thái, một bên lại cảm thấy Phượng gia đối xử với Phấn Đại như thế, thái độ như vậy của Phấn Đại là đương nhiên.
Lòng mâu thuẫn như vậy, hai mẹ con hồi viện của mình. Hàn thị phân phí hạ nhân hầu hạ Phấn Đại tắm rửa nghỉ ngơi, đồng thời cũng cho người qua Thư Nhã viện của lão thái thái nghe động tĩnh. May mà hạ nhân báo cho nàng biết lão thái thái còn đang ngủ, lúc này mới yên lòng.
Phấn Đại này ngủ một giấc đến lúc ăn cơm tối, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền bị Hàn thị trực tiếp kéo đến Thư Nhac viện.
Khi các nàng đến đó, đã thấy Trầm Ngư cùng Tưởng Dung ngồi bên cạnh lão thái thái, có hạ nhân đang đưa cho các nàng quần áo màu đông mới tinh.
Phấn Đại vừa vào phòng liền ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm, lão thái thái uống một chén thuốc, chắc chắn mùi thuốc trong phòng nồng hơn. Hơn nữa hôm qua Diêu thị đưa tới thuốc cao dán, mùi thuốc cao cùng mùi chén thuốc nhập với nhau, đã nồng nay còn nông hơn.
"Đây là mùi gì vậy?" Phấn Đại ghét bỏ dùng tay phẩy phẩy ở trước mũi: "Thật buồn nôn."
Hàn thị dùng khủy tay hất nàng một cái: "Bệnh lưng lão thái thái lại tái phát."
"Mặc dù như vậy cũng không cần làm biến cả phòng thành hiệu thuốc như vậy!” Phấn Đại bực tức không ngừng, vẫn lầm bầm đến trước giường lão thái thái, lúc này mới nở nụ cười, khom người, nói: "Phấn Đại thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu gần đây thân thể tốt chứ?”
Lão thái thái nghiêng đầu qua chỗ khác, cau mày nhìn nàng: "Mắt ngươi mù sao? Nếu thân thể ta tốt, còn cần phải nằm ở trên giường sao?"
Phấn Đại bị câu nói đầu tiên là tức nghẹn, không khỏi nóng giận: “Phấn Đại chẳng qua hàn huyên một câu với tổ mẫu, tổ mẫu không cần ghét bỏ như thế.”
"Ngươi nói cái gì?" Lão thái thái quả thực không thể tin vào tai của mình: "Ngươi nói lại lần nữa xem?"
Phấn Đại muốn mở miệng liền bị Hàn thị tàn nhẫn nhéo một cái, sau đó cướp lời nói: “Ý của Phấn Đại là nàng rất nhớ lão thái thái!”
"Ta không điếc!" Lão thái thái tức giận rống to: "Hai mẹ con các ngươi không cần diễn kịch ở chỗ ta, thắt lưng ta đau nhưng lỗ tai cũng không điếc!”
Nàng rống một tiếng như thế, cảm xúc cũng kích động lên, thở hổn hển muốn đứng dậy, Triệu ma ma nhanh chóng tiến lên đè người lại, luôn mồm nói: "Lão thái thái tuyệt đối đừng kích động, eo ngài mới đỡ hơn một chút, không được cử động mạnh!”
Tưởng Dung cũng cùng nói: "Tổ mẫu, dưỡng bệnh mới là quan trọng, Tứ muội mới trở về, sẽ còn nhiều thời gian nói chuyện!” Vừa nói vừa nháy mắt với Hàn thị, ý là để nàng đưa Phấn Đại đi.
Nhưng Hàn thị hoàn toàn nhìn không ra ánh mắt của Tưởng Dung, thấy nha hoàn đang bưng lên vài bộ xiêm y: “A! Đay là xiêm y mới mua sao? Chà chà, mới nhìn đã thấy không sai nhưng thợ may chẳng phải cũng may như thường sao, chất liệu vải này mịn dễ nhìn, cũng không quá cầu kỳ.”
Phấn Đại cũng không để ý lão thái thái, tự mình tiến lên lật lên lật xuống đống xiêm y.
Lão thái thái nằm ở trên giường thở mạnh, miệng liên tục kêu: "Đuổi các nàng ra ngoài cho ta! Đều đuổi đi ra ngoài!"
Triệu ma ma quay đầu lại, nói với Hàn thị: "Hàn di nương hay là mang tứ tiểu thư trở về trước, lão thái thái mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Trầm Ngư không nói gì, lúc này mới đứng lên, liếc nhìn đống xiêm y, sau đó phân phó nha hoàn Ỷ Lâm bên người: “Những xiêm y này ta muốn toàn bộ, cầm cẩn thận theo ta trở về.”
Ỷ Lâm gật đầu, tiến lại cầm đống xiêm y nhưng lại bị Phấn Đại đưa tay ngăn cản: “Đại tỷ tỷ, tiến cung dự tiệc chúng ta cũng cần xiêm y mới, xiêm y cũng có tận ba cái, tỷ dựa vào đâu đều cầm hết?”
Phượng Trầm Ngư hừ lạnh một tiếng: "Dựa vào ta là dòng chính nữ Phượng gia!"
"A!" Phấn Đại trào phúng liếc nhìn nàng: "Tỷ cũng thật tốt muốn dán vàng lên mặt mình sao?” Phấn Đại cũng không để ý tới mới bị lão thái thái chỉnh, nàng quay đầu hỏi lão thái thái: “Tổ mẫu, chẳng lẽ muốn tôn nữ chúng ta mặc quần áo cũ tiến cung sao? Phấn Đại dù sao cũng chỉ là một thứ nữ, cũng không ngại, chỉ là nghĩ đến mặt mũi Phượng gia, tổ mẫu phải nhớ kỹ hành động này của đại tỷ tỷ, không được đổ lên đầu Phấn Đại.”
Lão thái thái nhắm mắt lại, không muốn nhìn những tôn nữ này. Tuy nói nàng chán ghét Phấn Đại, nhưng so với những chuyện Trầm Ngư làm, vẫn thấy Trầm Ngư buồn nôn hơn.
Vì thế mở miệng nói: “Xiêm y mỗi người một cái, không cho phép người nào lấy thêm.”
"Đa tạ tổ mẫu." Phấn Đại vui vẻ trả lời một tiếng, sau đó nhìn trúng một cái màu xanh nhạt liền chộp lấy: “Dù sao trong phủ cũng có người mới chết, ta cũng không muốn giống như đại tỷ tỷ lần trước, ngay trong đại tang của mẫu thân mặc một màu đỏ thẳm như thế.” Nói xong, lôi Hàn thị ra ngoài.
Trầm Ngư bị nàng nói tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nhưng nàng càng hận lão thái thái hơn. Lão bất tử này rõ ràng đang ngán chân nàng nhưng hiện tại lão thái thái còn sống nàng cũng không có cách nào. Chỉ một lòng mong Phượng Cẩn Nguyên an bài tiền đồ cho nàng, dù sao mấy tháng nữa nàng cũng tròn mười lăm tuổi tới tuổi cập kê, cũng đến lúc an bài hôn sự. Đợi nàng nở mày nở mặt, những người đã từng làm nàng tổn thương đừng mong chết tử tế.
Tức giận kéo áo, Trầm Ngư quên mất phải cáo từ lão thái thái rồi mới rời khỏi, mang theo Ỷ Lâm rời khỏi.
Trong phòng hiện chỉ còn Tưởng Dung.
Tưởng Dung không nghĩ Phấn Đại ở thôn trang một thời gian nhưng vẫn không hối cải, ngược lại làm việc còn quái đản hơn trước. Còn Phượng Trầm Ngư, sau vụ việc đó, cũng không làm mặt bồ tát nữa. Cái nhà này, càng ngày càng làm nàng chán ghét.
"Tổ mẫu." Nàng bước nhẹ tiến lên, cong người xuống nhỏ giọng nói: "Dưỡng bệnh quan trọng hơn, những lời người khác nói người cũng không cần để tâm.”
Lão thái thái thở dài, khóe mắt tuôn ra một giọt lệ, nhìn Tưởng Dung, cứ cảm thấy Tưởng Dung mang một chút nét giống Phượng Vũ Hoành.
"Trước đây Nhị tỷ tỷ ngươi lúc còn đối với ngươi là tốt nhất, bây giờ trong phủ này chỉ còn lại ngươi là có tâm... Yên tâm, tổ mẫu coi như nể mặt A Hoành cũng sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn, xiêm y lần này thật sự là làm không kịp, chờ cung yến kết thúc, tổ mẫu mở kho hàng, sẽ lấy cái tốt nhất cho ngươi.”
Tưởng Dung không để ý chuyện này, chỉ là nghe lão thái thái nhấc đến Phượng Vũ Hoành, trong lòng rất nhớ. Liền gật đầu, lên tiếng: "Cảm ơn tổ mẫu."
Nàng chuẩn bị cáo từ, lúc này, thấy bên ngoài có nha đầu tiến vào, trong tay nâng khay, trên khay có vật gì đó được bọc lại.
Nha đầu kia đến gần, hướng lão thái thái cũng Tưởng Dung nói: “Thuần vương phủ cho người mang đến một bộ xiêm y, nói là cho Tam tiểu thư.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.