Editor: Bell Huỳnh Phượng lão thái thái đạp Hàn thị nên bị trật eo, vùng eo này tê rần vẫn không tốt lên, suốt ngày nằm ở trên giường không dám cử động. Phượng Cẩn Nguyên thỉnh hai vị đại phu cùng nhau đến xem bệnh cho lão thái thái, kết quả hai vị đại phu cùng nhau lắc đầu: “Chúng ta viết phương thuốc ra đây, còn lại cũng chỉ có thể tĩnh dưỡng. Lão phu nhân dù sao cũng đã có tuổi, gân cốt hoạt động không tốt như tuổi trẻ, tuyệt đối không được sốt ruột.” Lão thái thái nằm ở trên giường hừ hừ, Triệu ma ma nhanh chóng giúp đỡ hỏi một câu: "Nằm bao lâu mới có thể xuống giường a?" Đại phu nói: "Ít nhất cũng phải nửa năm, thậm chí có khả năng một hai năm." Lão thái thái vừa nghe thấy thì tức giận: “Cút! Đều cút cho ta! Đều là vô dụng, cả cái bệnh nhẹ như vậy cũng không trị hết, còn làm đại phu làm gì? Cút ra ngoài!" Hai cái đại phu liếc mắt nhìn nhau, không ai nhiều lời, xách hòm thuốc khom người với Phượng Cẩn Nguyên, đồng loạt lui ra ngoài. Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ khuyên lão thái thái: "Mẫu thân muôn ngàn lần không thể gấp gáp, xuống giường sớm không thể dưỡng gân cốt tốt được, không trị được bệnh còn làm bệnh thêm nặng.!” "Ngươi nói những này có ích gì?" Lão thái thái trừng Phượng Cẩn Nguyên, bởi vì thân mình không thể cử động, nắm giữ không được góc độ, dùng sức như vậy trừng suýt nữa lồi con ngươi ra ngoài. Tự mình mơ hồ trong chốc lát, lúc này mới nhớ tới hỏi Triệu ma ma: “Loại thuốc dán trước đây A Hoành cho ta còn không?” Triệu ma ma khó xử nói: "Sớm đã dùng hết." "Tìm kĩ một chút!" Nàng không cam lòng: "Ta nhớ rõ khi đó A Hoành cho rất nhiều mà." "Lúc đó đúng là không thiếu, nhưng khi đó lão thái thái bị đau thắt lưng, một ngày dán tận bốn miếng, lúc ở tổ trạch thì đã dán hết! Vốn là Nhị tiểu thư nói lập tức đưa qua nhưng không ngờ là...” "A Hoành của ta a!" Không ngoài dự liệu, lão thái thái lại bắt đầu gào khóc. Phượng Cẩn Nguyên trách cứ trừng mắt liếc Triệu ma ma, nhanh chóng mở lời an ủi: "Mẫu thân chớ vội, nhi tử lập tức tiến cung đi mời thái y, trong cung thuốc tốt gì không có? Chắc chắn còn nhanh hơn thuốc dán kia!" "Mau cái rắm!" Lão thái thái đưa tay nắm Phượng Cẩn Nguyên: "Ngươi phái người tiếp tục tìm A Hoành cho ta! A Hoành chắc chắn không có chết, nàng tuyệt đối không chết được!” "Chết rồi!" Phượng Cẩn Nguyên có chút tức giận: "Đã sớm đốt thành tro! Lửa lớn như vậy sao nàng không chết được!" "Bao nhiêu lửa cũng không thể thiêu đến xương cốt cũng không còn!" Lão thái thái còn chưa quá hồ đồ: "Lửa ấy có lớn bao nhiêu đâu? Xà nhà còn chưa cháy hết, không lý nào lại có thể đem một người sống sờ sờ thiêu đến xương cốt không còn? Ngươi có nghe A Hoành gào khóc không?” Phượng Cẩn Nguyên nguyên bản ngồi bên giường, giờ khắc này bị lão thái thái làm tức giận đến thoáng cái nhảy đứng lên, doạ lão thái thái run rẩy toàn thân. "Chết rồi, thỉnh mẫu thân nhớ kỹ, sau này trong Phượng phủ chúng ta không còn Nhị tiểu thư!” Sắc mặt hắn trong nháy mắt băng lãnh, một tầng thần sắc vô tình bao trùm, ngay cả lão thái thái nhìn đến tâm lạnh. Tay đang nắm chặt vạt áo của hắn cũng buông ra, xoay đầu nhìn thẳng trần nhà, lộ ra vẻ già nua bất lực. "Không còn thì không còn, ngươi cũng đã nói như vậy, ta còn có thể làm gì sao?” Nàng nhắm mắt lại cũng không lên tiếng nữa. Phượng Cẩn Nguyên thoáng nhìn lão thái thái, quay người ra khỏi phòng. Triệu ma ma lúc này mới tiến lên nhẹ giọng hỏi lão thái thái: "Ngài không sao chứ?" Lão thái thái không đáp, nhưng hỏi ngược lại nàng: "Nếu có một ngày ta càng già hơn, vô dụng hơn, hoặc cản trở bước chân hắn, có thể hắn cũng xem ta như A Hoành không?” Triệu ma ma trong lòng cả kinh, biết lão thái thái nhìn thấu tâm tư quá mức vô tình của Phượng Cẩn Nguyên, sao có thể nói thật trước mặt lão thái thái được, đành an ủi nói: “Sao có thể chứ? Người là mẫu thân hắn, hắn kính ngài không kịp nữa là.” “A Hoành cũng là con gái ruột của hắn còn gì?” Khóe mắt lão thái thái lại rơi nước mắt. Triệu ma ma than nhẹ một tiếng, nói: "Tới giờ uống thuốc rồi." Nàng lại lắc đầu: "Không cần, những thuốc kia uống cũng vô dụng. Thuốc gì cũng không bằng của A Hoành, toàn lang băm.” Bên này lão thái thái cáu kỉnh, mà bên kia lại khác, trở lại Tùng viên Phượng Cẩn Nguyên đang suy nghĩ một việc khác. Phượng Trầm Ngư vẫn còn, hắn không thể để nữ nhi thành trở thành quân cờ vô dụng. Nhưng nếu thân nàng không còn thanh bạch thì không thể thành việc. Hắn liếc nhìn ám vệ đứng ở trước, nói: "Kỳ nhân dị sĩ dân gian không thiếu, ngươi ngầm tìm kiếm xem có thể giúp đại tiểu thư... Nghĩ cách.” Ám vệ khinh bỉ Phượng Trầm Ngư, nhưng vẫn đáp lời: “Chủ tử, kỳ thật muốn chữa bệnh cho đại tiểu thư, tốt nhất không phải đại phu bình thường.” "Vậy có thể tìm ở đâu?" Ám vệ đáp: "Hoa Lâu." Phượng Cẩn Nguyên hít sâu một hơi, đúng vậy, sao hắn lại quên, chuyện như vậy trong Hoa Lâu Vũ Quán mới đúng là thường thấy nhất, những tú bà kia vì có thể để cho các cô nương kiếm nhiều tiền, chiêu trò gì không nghĩ ra được. Nghĩ đến có biện pháp có thể khiến Trầm Ngư lần nữa có tấm thân xử nữ, chắc cũng không phải chuyện khó khăn. "Vậy đến Hoa Lâu Vũ Quán tìm đi." Hắn bỗng nhiên cảm thấy có hi vọng: "Chỉ cần làm thỏa đáng, bổn tướng sẽ trọng thưởng.” "Thuộc hạ tuân mệnh." Buổi trưa năm ngày sau, Phượng Vũ Hoành đang bồi Tương vương phi đi dạo trong vườn hoa nhỏ của hoàng cung. Tương vương phi bây giờ đã có thể tự đi, không chỉ không cần hạ nhân nâng, thậm chí còn có thể đi được hơi nhanh hơn chút. Khí mạch không hề thở gấp, cảm giác hôn mê cũng biến mất, mấy ngày này đều đi dạo gần nửa canh giờ, một chút cũng không cảm thấy mệt. Nàng đối Phượng Vũ Hoành là một ngàn một vạn cảm kích, không ngừng nói: "Nếu như sớm có thể gặp muội, thân thể này của ta không cần phải kéo dài bao năm nay." Phượng Vũ Hoành cười cười nói với nàng: "Tất cả cũng là mệnh, tam tẩu tuy bị bệnh vài năm, nhưng vài năm này cũng đủ để tam tẩu nhìn rõ nhiều người cùng nhiều chuyện. Chờ thân Tam tẩu triệt để khỏi hẳn, tháng ngày sau này cũng không cần trải qua giống như trước." Tương vương phi gật đầu: "Phải a! Những người ta tin tưởng nhất nhưng lại trăm phương ngàn kế hại chết ta, ta sẽ ghi trong lòng, một khắc cũng không quên!” Phượng Vũ Hoành cười theo, lại nghĩ tới đại tang ngày ấy của Bộ gia, thái độ tam hoàng tử đối với nàng biểu hiện bất đồng. Xem ra, cái kia thật đúng như Tương vương phi từng nói Huyền Thiên Dạ đang không ngừng mà tìm kiếm ván cầu, lợi dụng xong thì bỏ. Mà sở dĩ khi đó biểu hiện ân cần với nàng chỉ sợ là do chiếc trâm Phượng kia thôi. "Nô tỳ tham kiến hai vị vương phi." Một tiểu cung nữ vội vã tiến lên, trên mặt mang theo tràn đầy ý cười: "Hoàng thượng đến Chiêu Hợp điện, cho truyền hai vị vương phi qua đó." Phượng Vũ Hoành cười gật gật đầu: "Làm phiền, chúng ta sẽ qua ngay." "Vương phi quá khách khí." Lại nhìn Tương vương phi, nói: "Hoàng thượng nói thân thể Tương vương phi không khỏe, đi tới Chiêu Hợp điện sợ sẽ làm vương phi mệt, nên đặc biệt chuẩn bị kiệu cho vương phi.” Tương vương phi lắc đầu: "Không cần, bây giờ thân thể ta tốt lắm, đi hoài trong vườn cũng bất giác mệt, tự đi tới Chiêu Hợp điện cũng không sao.” Ánh mắt cảu tiểu cung nữ mang theo tia dò xét nhìn Tương vương phi, lúc này mới cười sau đó dẫn đường ở phía trước. Phượng Vũ Hoành nhận ra, hoàng thượng phái nha đầu như thế tới mời, còn đặc biệt nói chuẩn bị kiệu, trên thực tế chính là muốn thăm dò bệnh tình của Tương vương phi có chuyển biến tốt hay không. Nghe Tương vương phi nói có thể tự đi Chiêu Hợp viện, đã vậy trước đó đã đi dạo ngự hoa viên nữa canh giờ, tin tưởng nha đầu này khi quay trở về sẽ nói vài lời tốt trước mặt Thiên Vũ đế. Mấy người cười cười nói nói đi đến Chiêu Hợp điện, vừa tiến vào đại điện, chỉ thấy Thiên Vũ đang cầm tấu chương nhìn chăm chú. Hai người nhìn nhau, cùng nhau thả lỏng bước chân, không quấy rầy, thẳng đến trước mặt Thiên Vũ, đến lúc này hắn mới thả tấu chương trong tay xuống. Thấy thế hai người bọn họ mới tiến lên thêm vài bước, cùng nhau quỳ lạy: “Con dâu khấu kiến phụ hoàng.” Thiên Vũ nhìn Tương vương phi, không ngừng gật đầu. Cung nữ dẫn đường kia tiến lên, nhỏ giọng thì thầm vài câu với Thiên Vũ, Thiên Vũ nở nụ cười. "Không hổ là ngoại tôn nữ của Diêu lão đầu, quả nhiên là thần y." Hắn thấy Phượng Vũ Hoành, trong thâm tâm than thở. Phượng Vũ Hoành cũng cười cười đáp: "Đa tạ phụ hoàng khen ngợi." Thiên Vũ lại nhìn về phía Tương vương phi, hỏi: "Ngươi bây giờ cảm thấy thân mình như thế nào?" Tương vương phi đáp: "Con dâu được đệ muội trị liệu, dĩ nhiên có nhiều chuyển biến tốt, mấy năm nay chưa từng khỏe như vậy.” Thiên Vũ lại hỏi Phượng Vũ Hoành: "Nếu muốn khỏi hẳn thì phải trị mất bao lâu?” Phượng Vũ Hoành đáp: "Con dâu tự tay trị liệu cũng sắp xong rồi, nhiều nhất còn ba ngày. Sau đó tam tẩu có thể dựa vào uống thuốc củng cố bệnh tình, chỉ là thuốc này dùng lâu một chút, đại khái nửa năm.” Thiên Vũ gật đầu, đối với hiệu quả như vậy đã vô cùng hài lòng. Trong lòng hắn kỳ thực biết rõ bệnh này của Tương vương phi nặng đến thế nào, cũng biết vì sao nàng ấy lại bệnh thành như vậy. Trong cung có thái y từng đến Tương vương phủ trị đều bẩm báo lại: “Tương vương điện hạ hạ thủ không lưu tình, bệnh tình của Tương vương phi không có khả năng chuyển biến tốt.” Hắn để Phượng Vũ Hoành trị chẳng qua là muốn đánh cược một lần, cũng nghĩ đến nha đầu này thật sự không làm hắn thất vọng. "Hảo! Hảo!" Thiên Vũ hài lòng cảm thán: "Phượng Vũ Hoành, ngươi trị hết bệnh cho Tương vương phi, trẫm rất vui." Phượng Vũ Hoành nhíu mày, gọi thẳng đại danh? Tám phần mười có thưởng. Quả nhiên chợt nghe Thiên Vũ đế cất cao giọng nói: "Thứ nữ Phượng gia Phượng Vũ Hoành, nhân phẩm quý trọng, y thuật tinh xảo, có công trị liệu cho Tương vương chánh phi, nay phong làm Tể An huyền chủ, thứ Tế an huyện đất phong, khâm khử." Phượng Vũ Hoành sửng sờ, huyện chủ? Còn có đất phong? Nàng không hiểu huyện chủ này là quan lớn gì, nhưng thấy Tương vương phi kích động thay nàng. Thấy nàng ngây người, nhanh chóng nói: “Đệ muội còn không mau tạ ân! Huyện chủ chỉ là đứng sau phong hào quận chúa, thế nhưng ngươi còn có đất phong, từ lúc Đại Thuận chúng ta lập triều thì đây là vinh quang chưa có ai đạt được!” Phượng Vũ Hoành cũng biết phong huyện chủ là việc nhỏ đất phong là việc lớn, lão hoàng đế cư nhiên cũng cho nàng đất phong! Nàng ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ, chỉ thấy đối phương cũng đang mỉm cười nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia khôn khéo, Phượng Vũ Hoành hiểu, chức huyện chủ này kỳ thực là nể mặt Huyền Thiên Minh mà phong, hoàng đế này coi trọng Huyền Thiên Minh như thế, tuy lời nói và cách làm không thống nhất nhưng làm tất cả cũng vì Huyền Thiên Minh, chẳng lẽ... Nàng dường như đã hiểu gì đó, thật ra là muốn làm cho tất cả mọi người thấy Cửu hoàng tử vô duyên với hoàng vị, làm Cửu hoàng tử không rơi vào cạnh tranh hoàng vị. Mà ai nấy đều cho rằng Cửu hoàng tử thân tàn nên hoàng đế đối tốt với hắn cũng là lẽ thường. Thẳng đến một ngày Huyền Thiên Minh nắm thiên hạ trong tay, hoàng vị cũng không cần tranh tự nhiên sẽ là của hắn. Mà bây giờ, lão hoàng đế cũng bắt đầu coi nàng như một loại dự trữ, bao nhiêu đồ tốt đều dồn cho nàng, tương lai nàng đến tuổi cập kê mang theo đống đồ tốt gả cho Huyền Thiên Minh, cùng hắn hợp lại thành một, mới là chân chính hoàn mỹ. Nàng hiểu rõ tất cả những cái này, khóe môi theo bản năng nhếch lên một cái cười thấu hiểu, Thiên Vũ cũng khẽ gật đầu với nàng. Phượng Vũ Hoành dập đầu một cái trên đất, nhưng nói một câu làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc: "Con dâu tạ chủ long ân, nhưng muốn hỏi xin phụ hoàng có thể đổi với một cái khác hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]