Lúc Phượng Vũ Hoành cùng lão thái thái đi xem Trầm Ngư, Phượng Cẩn Nguyên cũng ở đấy, mà phụng bồi Phượng Cẩn Nguyên suốt đêm là Kim Trân.
Thấy các nàng tới, Kim Trân vội đứng dậy hành lễ. Lão thái thái không có tâm tư để ý Kim Trân, chỉ hỏi một câu: "Trầm Ngư thế nào rồi?"
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Vẫn chưa tỉnh." Lại liếc Phượng Vũ Hoành một cái, lạnh lùng hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Nàng lộ mặt kinh sợ, né tránh sau lưng lão thái thái, âm thanh khiếp sợ: "Tổ mẫu." Nhưng mà trong mắt, nào có lấy nửa điểm kinh sợ.
Phượng Cẩn Nguyên liền muốn cho nàng một cái tát, lòng nói ngươi đừng có giả bộ, nhưng cuối cùng không dám.
Lão thái thái gõ quyền trượng xuống đất một cái, cả giận nói: "Là ta đưa A Hoành tới xem bệnh cho Trầm Ngư, con có ý kiến gì?"
Lão thái thái lên tiếng, Phượng Cẩn Nguyên nào dám, hơn nữa bệnh tình của Trầm Ngư đã thay mấy đại phu cũng không chưa được, nếu như Phượng Vũ Hoành có thể xem qua một chút, nói không chừng có chuyển biến tốt.
Hắn rũ mi mắt xuống, lùi về phía sau, nhường đường cho Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành ném cho cha nàng một ánh mắt, cất bước đi tới chỗ Trầm Ngư. Phượng Cẩn Nguyên có chút không yên lòng, dặn dò: "Ngươi nhất định phải xem cẩn thận."
Nàng liếc mắt: "Người khác chữa không hết, vậy phải thì phải chữa ngựa chết thành ngựa sống." Dứt lời, không đợi Phượng Cẩn Nguyên nói, tay của nàng đã đặt lên cổ tay Phượng Trầm Ngư đồng thời dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dich-nu/1812079/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.