Chương trước
Chương sau
Edit: KeyKhun
Beta: Sawol
Liên quan đến chuyện phát sinh trên cung yến, không phải người nào Phượng gia cũng biết cặn kẽ những chuyện này, Phượng Cẩn Nguyên nghiêng người hướng Trầm Ngư, lúc nói chuyện tự nhiên có vài điểm xoi mói. Nghe Phượng Vũ Hoành vừa nói như thế tất cả mọi người mới vỡ lẽ ra, thì ra Trầm Ngư không chỉ mặc y phục đỏ vào cung, lại còn làm ra chuyện ăn cắp Thất Thải thạch!
An thị nhìn Trầm Ngư bất đắc dĩ lắc đầu: "Đại tiểu thư muốn vào cung chúng ta cũng thông cảm được, nhưng vì sao muốn hãm hại lão gia như thế? Phải biết đây chính là ở trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu đó! Chỉ một chút sai lầm nhỏ thôi chính là tội chết mất đầu!"
Mọi người ai nấy đều gật đầu đồng ý, trong lòng Phượng Cẩn Nguyên thừa biết người mà Trầm Ngư vốn muốn hãm hại chính là Phượng Vũ Hoành, đáng tiếc mưu mẹo thua người ta một bậc, tính tới tính lui thành ra lại bị Phượng Vũ Hoành tính kế ngược lại.
"Là phụ thân sơ suất không cất giữ đồ cẩn thận, ngươi không nên trách lầm đại tỷ tỷ của ngươi." Phượng Cẩn Nguyên nói lời này vốn là muốn trừng mắt với Phượng Vũ Hoành một cái, nhưng lại nhớ đến sự việc lúc nãy ở Thư Nhã viên vẫn làm cho hắn có chút run sợ, ánh mắt di chuyển một nửa đã miễn cưỡng lộn vòng thu trở lại.
Vẻ mặt Phượng Vũ Hoành thập phần ủy khuất, nhìn Phượng Cẩn Nguyên nói: "Vì sao phụ thân lại nói như vậy chứ? A Hoành chẳng qua chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, làm sao dám có can đảm trách cứ đại tỷ tỷ? Phụ thân là muốn đem A Hoành đặt ở chỗ nào?"
" Ngươi..." Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy đứa con gái này càng ngày càng không thể nói nổi, nữ nhi của hắn thì thôi coi như không nói đi, thế nhưng lại giống Cửu hoàng tử, đều có khả năng đổi trắng thay đen, nói vuông thành tròn, mà ánh mắt cũng không hề biết chớp nửa điểm là gì.
Phượng Vũ Hoành nhìn phụ thân mình sắc mặt thiên biến vạn hóa, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Đường đường là Tả tướng một triều, lại không quản nổi một cái nội viện trong phủ, hắn cho rằng đại trượng phu một lòng vì nước mới là giỏi giang, nhưng hắn không biết, gia không hợp - vạn sự giai bất hưng(1).
(1) Vạn sự giai bất hưng: ý bảo việc gia đình không êm xuôi thì có làm bất cứ chuyện gì cũng đều không thành.
Diêu thị đứng cùng với An thị, nhìn nữ nhi mình và Phượng Cẩn Nguyên đối chọi gay gắt, nhưng tựa như không thấy gì, thỉnh thoảng hạ giọng cùng An thị đàm luận đôi câu, hoàn toàn không để ý tới sự việc này.
Trong mắt của An thị chứa đầy ngạc nhiên. Xem ra uống gió tây bắc ba năm, không chỉ mình Phượng Vũ Hoành thay đổi, nay Diêu thị cũng đã dần lột xác.
"Phụ thân." Kẻ vẫn ngồi trên tháp nức nở nãy giờ, Phượng Trầm Ngư, rốt cuộc mở miệng nói chuyện, gương mặt bôi đen đã lau đi gần hết, chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt. "Bây giờ mẫu thân đã không còn trên nhân thế, dòng đích nữ này của Trầm Ngư có làm hay không cũng chẳng quan trọng nữa, thỉnh phụ thân cho nhị muội muội vị trí đích nữ này đi, Trầm Ngư... Trầm Ngư không tranh."
Khi nàng nói xong lời này, hai hàng lệ như châu như ngọc lăn dài trên má, rủ xuống trên chăn bông vải cẩm, Phượng Cẩn Nguyên nhìn đến từng trận đau lòng.
Lão thái thái thở dài tuyệt vọng nói: "Ngươi đang nói gì vậy? Dòng đích nữ chính là dòng đích nữ, sao có đạo lý đổi đi đổi lại?"
Lời vừa thốt ra lão thái thái đã có chút hối hận, chỉ biết mình nói sai rồi, lại nhìn mọi người trong phòng, trừ Trầm Ngư và Phượng Cẩn Nguyên ở ngoài, không ai không kinh ngạc nhìn về phía nàng, trong ánh mắt đều lộ vẻ bất ngờ: Ơ? Thế dòng đích nữ Phượng gia này không phải cũng đã đổi đi đổi lại rồi sao?
Lão thái thái quay đầu đi chỗ khác không dám nhận ánh mặt của mọi người, Trầm Ngư ngừng một lúc, tiếng nức nở lại vang lên: "Phụ thân, Trầm Ngư bây giờ không còn cái gì nữa, dòng đích nữ này, không làm cũng được."
"Hồ ngôn!" Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: "Con chính là đích nữ Phượng gia, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thay đổi!"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết!" Phượng Cẩn Nguyên nhắc nhở Trầm Ngư, "Con không có mất đi thứ gì hết, phải nhớ kỹ, trước đây như thế nào, sau này như cũ làm vậy! Tất cả những gì con mất đi, cuối cũng cũng sẽ trở về như cũ!"
Trong mắt Trầm Ngư lóe lên một tia sáng, trông đợi nhìn Phượng Cẩn Nguyên: "Trâm đầu phượng kia..."
"Hừ!" Phượng Vũ Hoành cũng chẳng khách khí gì phát ra một tiếng cười lạnh. Hoá ra là chủ ý này sao?
Trầm Ngư vẫn tiếp tục nói, nói đến mức câu nào cũng đều có lý: "Ai nấy đều biết trâm đầu phượng đại diện cái gì. Chiếc trâm ở trong cung thì thôi đi, nhưng nay đã đưa ra ngoài... điều này... điều này Tam hoàng tử sẽ nói như thế nào đây?"
Nàng vừa nói như thế, Phượng Cẩn Nguyên cũng không nhịn được tự hỏi.
Trầm Ngư nói quả không sai, trâm đầu phượng đại diện cho cái gì không ai là không biết, Phượng Trầm Ngư thân mang phượng mệnh, đây cũng chẳng phải bí mật gì, tuy nói chưa hề hoàn toàn công khai, nhưng trong phạm vi nhỏ vẫn có không ít người trong lòng đều rõ.
Bây giờ trâm đầu phượng xuất thế, lại rơi vào trong tay Phượng Vũ Hoành, điều này làm cho Phượng gia sớm đã quyết định hoàn toàn ủng hộ tam hoàng tử phải nói như thế nào đây?
Phượng Cẩn Nguyên theo bản năng nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành cũng mang theo ánh mắt trào phúng nhìn về phía hắn, còn không chờ hắn mở miệng, Phượng Vũ Hoành đã chủ động nói: "Phụ thân chắc là không bắt nữ nhi tự tay giao tặng trâm phượng cho đại tỷ tiỷ chứ nhỉ?"
Giờ đây Diêu thị nhìn không nổi nữa, mở miệng nói: "Đó chính là vật Hoàng thượng ban thưởng, sao có thể chuyển giao người khác?"
Phượng Cẩn Nguyên không dám trừng Phượng Vũ Hoành, nhưng lại dám trừng Diêu thị: "Phụ đạo nhân gia, ngươi thì biết cái gì chứ? Ở đây bao giờ đến phiên ngươi nói chuyện hả?"
"Lúc trước Phượng gia là dùng tám cái đại kiệu như thế nào nhấc mẫu thân ta vào phủ, phụ thân quên rồi sao?" Trên mặt Phượng Vũ Hoành từng từng lớp lớp lệ khí u ám dâng lên.
Phượng Cẩn Nguyên không dám nhìn nàng, nhưng trong lòng lại nén giận, không khỏi phun ra một câu: "Lúc trước là lúc trước!"
"Phải không?" Phượng Vũ Hoành có chút tức giận, "Xem ra sau này phụ thân nói cái gì, chỉ nên tin lúc đó thôi, quay đầu lại không được phép tin là sự thật nha."
"A Hoành." Lão thái thái không nhìn nổi, "Đừng bất hoà với phụ thân ngươi." Thanh âm không lớn, rõ ràng không có sức lực gì.
Phượng Vũ Hoành tiến về phía lão thái thái cười một tiếng, "Vậy tổ mẫu phân xử đi."
"Phân xử cái gì? " Phượng Cẩn Nguyên ngồi ở trên giường với Trầm Ngư, vừa an ủi Trầm Ngư vừa cố nói: "Thứ trong tay ngươi vậy sẽ là của ngươi, ngươi dĩ nhiên có thể chuyển giao cho người khác!"
"Phụ thân đây là muốn cướp đoạt sao?" Phượng Vũ Hoành tiến lên hai bước nhìn Phượng Cẩn Nguyên, chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng buồn cười, "Phụ thân cướp đồ của nhi nữ mình, thật là truyện lạ từ thiên cổ đến nay! Như vậy, trong tay A Hoành toàn là đồ người khác đưa cho, ngay cả cái sân viện cũng do người ta tặng cho. Phụ thân ngài thích thứ gì, đều có thể mạnh mẽ cướp đoạt hết sao?" Vừa nói vừa nhìn về phía Trầm Ngư: "Đại tỷ tỷ chỉ cần một cái trâm đầu phượng vô vị này thôi sao? Ta đây còn một cái Đồng Sinh hiên khí phái hơn tiểu viện của ngươi nhiều lần, ngươi có muốn cướp đoạt luôn không?"
"Làm càn!" Phượng Cẩn Nguyên tức đến muốn phun ra lửa: "Sao ta có thể sinh ra một đứa con như ngươi cơ chứ?"
"Về chuyện này thì ngài không thể trách được ta à nha." Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười lạnh, cười đến nỗi Phượng Cẩn Nguyên mặt đỏ bừng lên, "Trước lúc ngài sinh ra ta, không hề cùng ta thương lượng qua, bây giờ lại hối hận, có thể trách ai được chứ."
Phượng Cẩn Nguyên quay đầu đi chỗ khác, tưởng có thể mắng Phượng Vũ Hoành nhiều lời, ai ngờ lời chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt trọn trở về, bây giờ hắn thật không có dũng khí để nói chuyện với nữ nhi này, đôi khi thật hoài nghi đây rốt cuộc có phải nữ nhi của hắn hay không? Trong trí nhớ của hắn, Phượng Vũ Hoành trước kia không phải bộ dạng này.
Ngược lại hắn an ủi Trầm Ngư: "Không cần so đo với nó, con yên tâm, là của con sớm muộn cũng là của con."
Trầm Ngư lau nước mắt gật đầu, lại nghe thấy Phượng Vũ Hoành tiếp lời: "Thật sao? Phụ thân ngài không nên hối hận."
Nàng nói xong, quay người lại, khom người với lão thái thái một cái: "A Hoành không thích ở nơi này nữa, nên đi về trước. Tổ mẫu chú ý thân thể nhiều hơn, ngày mai A Hoành đến thỉnh an sẽ bắt mạch cho tổ mẫu."
Trong lòng lão thái thái có chút khoan khoái, cháu gái này tuy ác liệt chút, nhưng nói tóm lại, vẫn rất tốt với nàng. Lão thái thái đúng là thích vàng bạc châu báu mà Thẩm thị hay đưa đến. Nhưng sau khi A Hoành trở về, dần dần cũng đối với những thứ đó bắt đầu phai nhạt dần, chỉ mong Phượng Vũ Hoành có thể thường xuyên kê dược cho nàng thôi.
Lão thái thái cảm khái mấy phen, nhìn bóng lưng của Phượng Vũ Hoành, rồi lại nhìn đến Trầm Ngư vẫn đang thút thít ở trên giường, quay qua chuyển mắt đến Tưởng Dung bên này.
Nhưng khi nhìn đến một cái đã cả kinh, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, trên mặt của Tưởng Dung đã có mấy phần vẻ mặt giống như Phượng Vũ Hoành. Lạnh như băng, vô tình, còn có... sự tuyệt vọng.
An thị chú ý đến lão thái thái đang nhìn kĩ Tưởng Dung, trong lòng hơi kinh ngạc, bước nhẹ lên trước che chở Tưởng Dung, che đi ánh mắt của lão thái thái.
Tưởng Dung cũng hơi rủ đầu, trong mắt sắc lạnh càng sâu. Nàng xưa này đều biết, trong Phượng phủ này thân tình ấm lạnh, nàng hy vọng càng nhiều, thì thất vọng càng cao. Nay nàng đã bắt đầu tuyệt vọng rồi.
Nàng từ sau lưng An thị đi ra, cũng khom người với lão thái thái một cái, không để ý tí nào đến Phượng Cẩn Nguyên, liền đánh bộ đuổi theo Phượng Vũ Hoành vừa mới đi ra không xa.
Nhưng cũng chưa chờ nàng đi được bao xa, chợt nghe bên ngoài có tiếng hô to truyền đến... "Thánh chỉ đến!"
Mọi người Phượng gia thất kinh, Phượng Cẩn Nguyên đứng lên đầu tiên, khẩn trương nhìn thoáng qua Trầm Ngư.
Trầm Ngư cũng sợ hãi, nàng cả đêm quỳ bên ngoài cửa cung, có trời mới biết Hoàng thượng Hoàng hậu đã hết giận hay chưa? Hay lại muốn hạ một đạo thánh chỉ nữa để xử phạt nàng.
"Phụ thân..." Nàng nơm nớp lo sợ mở miệng, kéo nhẹ ống tay áo của Phượng Cẩn Nguyên, gương mặt điềm đạm tái nhợt đến đáng thương.
Phượng Cẩn Nguyên vỗ vỗ mu bàn tay nàng, "Trầm Ngư yên tâm, phụ thân là Tể tướng đương triều, Hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ không quá mức hà khắc. Con ngồi lại trong phòng chờ, vi phụ ra ngoài xem thử."
Dưới sự dẫn dắt của Phượng Cẩn Nguyên, trừ Trầm Ngư còn ở viện, tất cả mọi người Phượng phủ đều đến tiền viện.
Bọn hắn đi ra muộn, lúc vừa đến đã thấy Phượng Vũ Hoành cùng với vị đại thái giám truyền chỉ kia đang trò chuyện cùng nhau.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn thái giám kia liền sững sờ, là Chương Viễn? Đạo thánh chỉ này là gì mà lại có thể phái Chương Viễn đích thân đến truyền?
"Chương Viễn công công cả đêm đã không hề nghỉ ngơi rồi, nay lại phải đến đây truyền chỉ, thật là cực khổ cho ngài."
"Vương phi khách khí quá rồi, là chính Hoàng thượng có việc phân phó, chúng ta làm nô tài chính là máu chảy đầu rơi cũng phải tận trung tận lực vì người mà làm việc!"
Chương Viễn là thái giám thân cận nhất bên người Thiên Vũ đế, điều đó nói lên rằng không phải là chuyện đại sự thì hắn sẽ không đích thân đi truyền chỉ, hôm nay Phượng phủ thật không biết là được nhận thánh chỉ gì.
Phượng Cẩn Nguyên bước nhanh về phía trước, đến bên người Chương Viễn đang muốn hàn huyên vài câu,vốn là đang cùng với Phượng Vũ Hoành nói nói cười cười, bỗng thấy hắn đến liền sừng sộ lên, thánh chỉ cầm trong tay run lên, cất giọng nói: "Phượng gia nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành tiếp chỉ!"
Phượng Cẩn Nguyên ngẩn ra, không phải là truyền chỉ cho Phượng Trầm Ngư sao?
Lão thái thái liền liếc mắt nhìn Phượng Vũ Hoành một cái, trực giác nói cho nàng biết, đạo thánh chỉ này chắc chắn là khen thưởng Phượng Vũ Hoành, từ khi Phượng Vũ Hoành hồi kinh đến nay đều xuất nhân tâm, chuyện nào không phải chuyện tốt? Cái tin tức nào chẳng phải tin tức tốt? Bây giờ cũng vậy, đạo thánh chỉ này, sẽ là gì nữa đây chứ?
Phượng Cẩn Nguyên cũng nhanh chóng điều dắt mọi người trong phủ quỳ xuống nghe chỉ, Chương Viễn mở thánh chỉ ra, bắt nhịp bắt điệu tuyên đọc lên. Vẫn là lời nói khách sáo ấy, trình tự vẫn là đạo trình tự ấy, đúng như mọi người nghĩ nội dung là khen Phượng Vũ Hoành trong buổi yến tiệc hôm qua tài hoa hơn người, tài bắn cung tinh diệu xuất chúng.
Nhưng khi đọc đến một nửa, thì thị vệ đứng sau lưng Chương Viễn nãy giờ bỗng tiến lên phía trước, trong tay nâng lên một cây cung.
"Độc cung chi bảo trấn quốc của Đại Thuận - Hậu Nghệ cung, nay ban thưởng cho Phượng gia nhị tiểu thư Phượng Vũ Hoành. Người sở hữu cung này, có thể vào ra đại doanh, hiệu lệnh tam quân, trợ thiên tử, lệnh thiên hạ!"
Cả Phượng phủ náo loạn xôn xao!
Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn chiếc cung ấy.
Thân cung khắc từ cổ ngọc hắc hàn(2),băng thiền làm dây cung, trên nạm nhiều bảo thạch quý hiếm, khi được người nắm ở trong tay, toàn thân sáng bóng, như có một đoàn sương mù hắc quang lượn lờ phía ở trên. mang hơi thở thần thánh, lại thần bí.
(2) Ngọc hắc hàn: Ngọc đen mang theo hàn khí.
"Vương phi, xin tiếp chỉ nhận thần cung!" Chương Viễn ra hiệu cho thị vệ nâng cung đến trước mặt của Phượng Vũ Hoành, "Đây là Hoàng thượng ban thưởng, thỉnh Vương phi nhất định cất kỹ. Còn nữa Hoàng thượng còn có lời chuyển cáo Vương phi, trâm đầu phượng và Hậu Nghệ cung đều là trấn quốc chi bảo của Đại Thuận chúng ta, xin Vương phi phải cất giữ kỹ lưỡng, cũng tuyệt không được chuyển tặng người khác! Bất kỳ kẻ nào chỉ cần mơ ước đến trâm đầu phượng, thì sẽ giống như tội trộm cắp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.