Chương trước
Chương sau
Thẩm Vạn Kim và Thẩm Vạn Thuận tuy là ca ca, nhưng luôn luôn xem Thẩm Vạn Lương làm đâu, không chỉ ở mặt ý phải nghe theo hắn, mà cuộc sống cũng phải nghe theo hắn.
Hai người thấy Thẩm Vạn Lương đều phải kìm chế lại, cũng không cứng rắn nữa, đi lên trước mặt linh cữu Thẩm thị thắp ba nén hương, chợt nghe Thẩm Vạn Lương lại hỏi Phượng Cẩn Nguyên: "Xin hỏi Phượng tướng, tỷ tỷ phải ở đây mấy ngày?"
Nói là như vậy, ba ngày đưa tang, nhưng Phượng gia lui tới với nhiều người, hoãn đến ngày thứ năm hoặc thứ bảy cũng có thể.
Phượng Cẩn Nguyên cũng không tính để quan tài Thẩm thị ở trong nhà nhiều, chỉ nói: "Ngày mai là ngày thứ ba, khiêng linh cữu về quê hạ táng."
Thẩm Vạn Lương không có gì nghi nghị, chỉ nói với Phượng Cẩn Nguyên: "Chắc là Phượng tướng cũng không có thời gian đưa tang về quê, quý phủ cũng đều là thân thể thiên kim, không nên mệt nhọc, không bằng để huynh đệ chúng ta đưa tỷ tỷ đoạn đường cuối cùng đi."
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, "Cũng được. Vậy làm phiền."
Thẩm Vạn Lương khoát tay, cuối cùng lại nhìn thoáng qua Trầm Ngư, chỉ nói: "Tự bảo trọng bản thân." Sau đó xoay người, dẫn theo hai ca ca bước nhanh rời đi.
Bọn họ vừa mới rời đi, thì âm thanh thông báo bên ngoài viện lại vang lên, nói: "Vũ Dương quận chúa đến!"
Mọi người Phượng gia cuối cùng đem suy nghĩ theo Thẩm gia thu trở về, ghé mắt vào trong viện nhìn. Chỉ thấy Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca dẫn theo ba vị quý tiểu thư khác đi đến linh đường.
Ba người kia người bên ngoài không biết, Phượng Vũ Hoành đã nhận thức bọn họ, đúng là hảo tỷ muội của nàng Phong Thiên Ngọc, Nhâm Tích Phong, còn có Bạch Phù Dung.
Bát quận chúa đến, người Phượng gia dĩ nhiên là toàn thể nghênh đón. Lão thái thái đi trước, Phượng Cẩn Nguyên đuổi theo sau, nghênh đón Huyền Thiên Ca, nữ quyến quỳ lạy, Phượng Cẩn Nguyên cũng hành đại lễ, nói: "Bái kiến Vũ Dương quận chúa."
Huyền Thiên Ca nhanh chóng tiến lên đỡ lão thái thái dậy, khách khí nói: "Lão phu nhân đừng làm đại lễ này."
Lão thái thái cảm kích: "Vũ Dương quận chúa có thể đến, thật sự là vinh hạnh của Phượng gia."
"Lão thái thái sao ngài lại nói vậy." Huyền Thiên Ca vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành: "Trong nhà A Hoành xảy ra chuyện lớn như vậy, tỷ muội chúng ta sao có thể không đến." Nói xong, giới thiệu vài vị cô nương phía sau cho lão thái thái: "Vị này là chính nữ của quý phủ hữu tướng Phong đại nhân Phong Thiên Ngọc, vị này là chính nữ của phủ Bình Nam tướng quân Nhâm Tích Phong, còn có vị này, là nữ nhi của Bạch xảo tượng gia, Bạch Phù Dung."
Ba người cũng tiến lên, khách khí chào hỏi lão thái thái, Huyền Thiên Ca lại nói: "Chúng ta đi thắp nén hương cho đại phu nhân đã mất của quý phủ."
Nói xong, dẫn theo ba tỷ muội đi vào linh đường, mỗi người thắp ba nén hương, mới đi ra cùng Phượng Cẩn Nguyên nói: "Phượng đại nhân xin nén bi thương."
Phượng Cẩn Nguyên cũng lộ vẻ cảm kích, "Đa tạ quận chúa, đa tạ các vị cô nương. Vừa rồi Thuần vương và Ngự vương điện hạ đều đã tới, Bình nam tướng quân và Phong đại nhân còn có Bạch tiên sinh sáng sớm cũng đã đến phủ, nay bốn vị lại tự mình đến, bổn tướng vô cùng cảm kích."
Phong Thiên Ngọc tiếp nói đến: "Phượng đại nhân nói lời này khách sáo rồi, chưa nói đến giao tình vài thập niên của các phụ bối, thì tỷ muội chúng ta và A Hoành kia cũng thật tâm giao hảo. Như vừa rồi quận chúa nói, trong nhà A Hoành có chuyện, chúng ta không thể không đến."
Lời này của nàng ý rất rõ rành, chúng ta đến Phượng phủ, là cho Phượng Vũ Hoành mặt mũi, với Phượng gia ngươi nửa điểm cũng không quan hệ.
Phượng Cẩn Nguyên có chút xấu hổ, cũng không biểu hiện ra, đành phải hàn huyên.
Lão thái thái lại cảm thấy trên mặt có ánh sáng, mặc kệ các vị này tới vì ao, các nàng đều vào cửa Phượng phủ, sau này nói ra cũng là mặt mũi Phượng gia.
Mà lúc này Phượng Cẩn Nguyên cảm giác như đang ở trong ảo giác, giống như ba năm về trước. khi đó Phượng gia tuy là thừa tướng phủ, nhưng y vẫn không hơn Thần y tế thế cứu nhân Diêu gia. Từ Hoàng Thượng đến dân chúng, người nào không phải đối với Diêu gia khen ngợi có thừa. Mặc kệ Phượng phủ có chuyện gì, người tôn quý cũng sẽ nể mặt Diêu Hiển mà đến Phượng phủ một chuyến, tựa như hiện tại, Vũ Dương quận chúa vì Phượng Vũ Hoành cũng đến Phượng phủ. Người của Văn Tuyên vương phủ, đã bao nhiêu năm chưa từng tới cửa!
Lão thái thái trong lòng cảm thán, đây mới là bộ dáng của chính nữ! Đây mới là sự lựa chọn chính nữ tốt nhất!
Lại nhìn Trầm Ngư, một mình đứng ở nơi đó, không ai quan tâm nàng. Bởi vì quan hệ của Thẩm thị, mấy năm nay nàng không đi lại với mấy hảo hữu đứng đắn, Thẩm gia nhận thức những người không phải là thương nhân thì là tiểu quan nhà nghèo, Trầm Ngư đi theo cũng không đặt được lên mặt bàn.
Nàng biết, đây cũng không phải lỗi của Trầm Ngư, đều do Thẩm thị, chẳng những mấy năm nay không cho Trầm Ngư bầu không khí giao tiếp tốt, lại làm hại Trầm Ngư trong vòng năm năm ngay cả hoàng cung còn không thể nào vào được, Thẩm thị, thật sự là ma chướng của Phượng gia!
"Lão phu nhân." Bạch Phù Dung vẫn đứng bên cạnh rốt cuộc mở miệng, trong tay lấy một cái hộp nhỏ đưa tới trước mặt lão phu nhân, "Bạch gia chúng ta không có bản sự gì lớn, gia phụ không có chức quan, có thể đi vào Phượng phủ cũng là cùng A Hoành giao hảo, là phúc khí của Phù Dung phúc khí. Hôm nay lần đầu tới cửa, có chút lòng thành tặng cho lão phu nhân, là một bộ khuyên tai tự tay gia phụ làm, mong rằng lão phu nhân không chê."
Lão thái thái nhận được kinh hỉ lớn thiếu chút nữa hôn mê!
Bạch xảo tượng tự tay đánh chế trang sức, nhưng là vật có thể làm cho các nương nương tranh nhau đầu rơi máu chảy! Từ trước đến nay cho dù là ngủ ngày nàng đều mơ thấy mộng đẹp như vậy, nay thế nhưng được nữ nhi thân sinh của Bạch xảo tượng đưa đến trước mắt mình!
"Cái này..." Lão thái thái dường như nói không thành câu, run run tiếp nhận chiếc hòm kia, mở ra vừa thấy, đúng là một bộ khuyên tai vàng. Công nghệ cũng không thấy phức tạp, cũng không khảm bảo thạch, nhưng chính là này vật thoạt nhìn bình thường, cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện ra bất luận là từ kéo tơ vàng rồi đánh bóng đến trạm trổ, đều đại tới cảnh giới làm người ta xem đến thoả mãn. Trong thiên hạ, chỉ sợ trừ Bạch xảo tượng thì không ai có thể làm ra được thế này, cũng không ai có thể trạm trổ vàng sáng bóng đến thế này.
"Lão phu nhân thích là tốt rồi." Bạch Phù Dung rất vừa lòng biểu tình của lão thái thái, nàng chỉ biết, phụ thân chưa từng làm gì khiến người ta thất vọng.
Lão thái thái kích động mở miệng: "Thích! Thích! Một đời này có thể có được đồ của Bạch xảo tượng làm, đó là sự kiện vô cùng vinh hạnh!"
Nhâm Tích Phong cũng tiến lên từng bước, nói lão thái thái: "Giống như Phù Dung, Tích Phong vào Phượng phủ cũng không thể đến tay không." Nàng từ trong tay nha hoàn nhận lấy cái hộp, "Đây là áo choàng chế từ da chồn tía phương Bắc trong nhà cữu cữu, tổng cộng có hai kiện, mẫu thân một kiện, cái này Tích Phong đưa tới tặng cho lão phu nhân."
Lão thái thái lại kích động, tay đều run run theo, chồn tía! Đó là thứ khó tìm trên toàn Đại Thuận, hôm nay sao đều đến trong tay mình.
Chưa đợi nàng kích động trong, Phong Thiên Ngọc cũng đem một hộp gỗ nhỏ tiến lên: "Đây là noãn tâm ngọc, bất luận xuân hạ thu đông, để trước ngực sẽ ấm áp, nhất là để dưỡng thân. Đây là thứ năm đó Thái Hậu ban thưởng, mẫu thân không dùng cũng không bỏ được, hôm nay được phó thác đến đây tặng cho lão phu nhân, mong lão phu nhân bảo trọng thân thể, phúc thị an khang."
Ba vị tiểu thư quý tộc đưa lễ xong, chỉ còn người dẫn đầu Huyền Thiên Ca.
Trong lòng lão thái thái chờ mong, ba vị tiểu thư trước đó ra tay đều là vật bất phàm, nàng chẳng những có khuyên tai của Bạch xảo tượng, còn có được áo choàng chồn tía, cuối cùng ngay cả vật Thái Hậu ban tưởng cũng đều ở trong tay, Vũ Dương quận chúa này chính là người hoàng tộc, nàng sẽ đưa mình cái gì đây?
Huyền Thiên Ca nhìn lão thái thái, dường như từ ánh mắt của nàng có thể nhìn ra tâm tư không đòng nhất, không khỏi cười, "Hôm nay bốn tỷ muội chúng ta tới cửa, thứ nhất là thăm viếng đại phu nhân quý phủ, thứ hai... Ta nói thật, cũng là muốn cho A Hoành thể diện. Mẫu thân ta từ ba năm trước bắt đầu buồn bực không vui vì chuyện của Diêu di, từ lần trước lúc gặp nhau trên đường đến chùa Phổ Độ, sau khi hồi phủ lại đau thương không ngừng. Chúng ta không biết A Hoành ở Phượng gia được bao lâu, nhưng tóm lại hy vọng lão phu nhân có thể đối xử tốt với tỷ đệ A Hoành và Diêu di nhiều hơn, chiếu cố nhiều hơn. Đây không chỉ vì tình nghĩa giữa tỷ muội chúng ta, còn là vì ý tứ người trong nhà, năm đó Bình Nam tướng quân chinh chiến lại bị thương, nếu không phải có Diêu thần y cứu chữa, chỉ sợ đã quy thiên, hữu tướng Phong đại nhân và Bạch gia đã nhận nhiều ân huệ của Diêu gia, cho nên chúng ta hy vọng A Hoành có thể sống tốt, coi như giúp đỡ người trong nhà chưa gặp nhiều năm thương nhớ."
Phượng Cẩn Nguyên nghe lời nói của Huyền Thiên Ca, không khỏi hồi tưởng cùng nàng, cứ tưởng không nghĩ đến, quả nhiên hắn nhớ tới năm đó Diêu Hiển đem Bình Nam tướng quân đang cận kề cái chết kéo trở về. Còn có Phong gia, Bạch gia, thậm chí những người có tên tuổi trong kinh, bao gồm là người đang ở ngôi cửu ngũ trong hoàng cung, người nào là chưa chịu chi ân của Diêu Hiển? Có tiền có quyền không đáng sợ, một thần y diệu thủ hồi xuân, mới là đáng sợ nhất!
Nghĩ như vậy, rồi lại bắt đầu cân nhắc Phượng Vũ Hoành. Nếu Diêu thị vẫn là chủ mẫu, nay Phượng gia sẽ có quang cảnh như thế nào?
Trầm Ngư nhìn ra suy nghĩ biến hoá của Phượng Cẩn Nguyên, không khỏi gọi nhỏ hắn một tiếng: "Phụ thân."
Phượng Cẩn Nguyên hoàn hồn, nhìn Trầm Ngư, nỗi lòng liền thu lại. Lại như thế nào, cũng không bằng tiền đồ sau này của Trầm Ngư, người luôn phải có lựa chọn lấy hoặc bỏ, nếu hắn bảo áp Trầm Ngư ở nơi này, thì không khỏi lại thiên về một hướng.
Lão thái thái sau khi Huyền Thiên Ca nói thì cũng tỏ thái độ: "Xin quận chúa yên tâm, các vị tiểu thư cũng xin yên tâm, lão thân sẽ không bạc đãi A Hoành, Phượng gia cũng sẽ không bạc đãi ba người mẫu tử Diêu thị."
Diêu thị đứng ở một bên, tay kéo Tử Duệ, nghe Huyền Thiên Ca nói, lại nhìn biểu hiện mấy người. ký ức cuồn cuộn kéo đến, nước mắt tràn ra.
"Được rồi." Huyền Thiên Ca gật đầu, "Hôm nay bản quận chúa đến không mang theo lễ vật gì, nhưng có hai ân điển, không biết lão phu nhân và Phượng đại nhân có bằng lòng hay không?"
"Nguyện ý!" Lão thái thái nhanh chóng nói tiếp. Buồn cười, ân điển của Vũ Dương quận chúa, tuỳ tiện có được sao.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nhanh chóng chắp tay hạ bái: "Thần, đa tạ quận chúa."
"Tốt." Huyền Thiên Ca gật đầu, chậm chạp nói: "Ân điển thứ nhất, là dành cho thứ tử Phượng gia Phượng Tử Duệ."
Diêu thị vừa nghe, nhanh chóng lôi Tử Duệ tiến lên, chuẩn bị quỳ xuống, lại được Huyền Thiên Ca ngăn lại, "Diêu di không cần cùng khách khí với Thiên Ca, ân điển là dành cho Tử Duệ." Nói xong, nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên: "Ngoại tổ ta, cũng chính là hiệu trưởng của Vân Lộc thư viện ở Tiêu Châu đã đáp ứng, chờ tang sự Phượng gia xong cuôi thì đưa Tử Duệ tới Tiêu Châu, ngoại tổ ta tự mình thu nhận đệ tự, dạy dỗ học tập."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.