(*) Phong cẩu: Chó điên, chó dại.
"Đây là thứ kỳ nhân Ba Tư cho?" Ở niên đại này, kỳ nhân Ba Tư đúng là một loài người rất thần kỳ, Phượng Vũ Hành đem cái cơ này ném ra, vậy thể không rõ trong tay cũng trở nên lớn hơn. "Kỳ nhân Ba Tư gì đó ngay cả trong cung cũng khó tìm, A Hành thật sự có phúc khí."
"Tổ mẫu mới là người có phúc khí." Phượng Vũ Hành đưa thuốc cho Triệu ma ma: "Ma ma cầm lấy, buổi tối phục vụ tổ mẫu tắm rửa, rồi đem thuốc này dán trực tiếp ngoài da chỗ đau đớn là được. Ngày tiếp theo thì bóc ra, đổi toàn bộ."
Triệu ma ma thật sự chăm chú nghe, phút cuối còn không quên hỏi: "Một lần một miếng sao?"
Phượng Vũ Hành giải thích với nàng: "Nếu phạm vi đau đớn quá lớn, thì thêm hai miến nữ. Cái này cũng đủ dùng bảy ngày, bảy ngày sau nếu không ngoài dự đoán, bệnh đau thắt lưng của tổ mẫu sẽ chuyển biến tốt, ít nhất là trong năm nay sẽ không phát bệnh nữa."
Nàng nói xong, lại nhu thuận ngẩng cổ hướng lão thái thái: "Tổ mẫu yên tâm, về sau mỗi năm A Hành sẽ nghĩ biện pháp vì tổ mẫu trị bệnh đau thắt lưng."
Lão thái thái cảm động, trực tiếp ôm Phượng Vũ Hành nói: "Hài tử ngoan, đúng là hài tử ngoan."
Các nàng bên này nói chuyện náo nhiệt, nhưng lòng hiếu kỳ của Hàn thị không khống chế được, ba ba hỏi: "Nhị thiếu gia được đại phu xem qua đã uống thuốc chưa?"
Trầm thị cũng rất quan tâm vấn đề này, lập tức nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dich-nu/1811983/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.