Chỉ tiếc mẫu tử Trầm thị không biết, ngũ bảo này, cho dù Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ đang ở trong cung, cũng chưa từng được chạm qua, bằng không cũng sẽ không có số lượng lớn như thế rơi vào tay Ngự vương.
Phượng Vũ Hành từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng tìm thấy tin tức về ngũ bảo, chỉ cảm thán người nọ chi bạo tay, ngay cả nàng đều nhanh chóng cứng lưỡi.
Nhưng nếu đối phương nguyện ý đưa, nàng cắt đứt dự định không ra ngoài nữa, chỉ cười đơn giản với Chu phu nhân, "Cảm phiền phu nhân thay ta tạ ơn Ngự vương điện hạ, lễ vật này, A Hành rất thích."
Người nhà Phượng gia trợn trắng mắt, chỉ rất thích thôi? Phượng Vũ Hành này rốt cuộc có biết mấy thứ này có nghĩa là gì hay không vậy? Nghĩa là nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ a!
Phượng Phấn Đại "oa" một tiếng liền khóc, tiểu cô nương mới mười tuổi làm sao có thể chống lại kích thích như vậy, nước mắt nước mũi khóc lóc kêu lên ủy khuất!
Trên mặt Hàn thị cũng không nhịn được, dọa người còn chưa đủ ngượng sao, cư nhiên còn khóc?
Nàng tức giận ngầm véo Phấn Đại, kết quả tiếng khóc của Phấn Đại còn lớn hơn.
Tưởng Dung đứng ngay bên cạnh Phấn Đại, thấy nàng dọa người như vậy, liền kiên trì khuyên nhủ: "Tứ muội muội đừng khóc nữa, mọi người đều đang nhìn đấy."
Phấn Đại sao có thể nghe lời nàng, chẳng những không dừng, còn vừa khóc vừa nói: "Ta cũng muốn quảng hàn ti, ta cũng muốn nhuyễn yên la! Hu hu, tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dich-nu/1811974/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.