"Lão thái thái!" Thẩm thị thấy không nói được với Phượng Cẩn Nguyên, ngược lại đi theo lão thái thái để tìm người phá.
Mà đối với việc Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên thay đổi chủ ý giữ lại ba người Diêu thị, lão thái thái cũng khó hiểu lại không tình nguyện. Nhưng rốt cuộc nàng không thiếu suy nghĩ như Thẩm thị, con trai vừa mới nghe quản gia thì thầm mới hạ quyết định, nhất định bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó.
Nàng trừng mắt với Thẩm thị, quyền trượng lại đập xuống: "Lão gia nhà ngươi ra quyết định, khi nào đến phiên ngươi nói không được! Trầm Ngư, đưa mẫu thân ngươi về."
Lão thái thái đã tỏ rõ thái độ, Phượng Trầm Ngư không dám để Trầm thị khóc lóc om sòm, cúi người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Mẫu thân yên tâm, phụ thân nhất định sẽ có chủ trương, sẽ không bạc đãi Trầm Ngư."
Thầm quét mắt thấy lão thái thái đang tức giận, Thẩm thị vặn khăn tay trong tay, bán tín bán nghi theo con gái đi ra ngoài.
Đi ngang qua Phượng Tử Duệ còn nhỏ bên cạnh, cơn tức ở ngực đang chạy trốn dường như lại đi ra, hung hăng đẩy Phượng Tử Duệ một cái.
Tiểu hài tử làm sao chống lại được cái đẩy này của nàng, Phượng Tử Duệ lui về sau hai bước, bùm một cái đã ngồi xuống.
Cho dù đau, nhưng cũng không khóc chỉ dùng răng nanh gắt gao cắn môi, hai quả đấm cũng nắm chặt, thở hổn hển.
Phượng Vũ Hành và Diêu thị nâng Phượng Tử Duệ dậy, Diêu thị đau lòng gạt nước mắt, Phượng Vũ Hành lại trầm tĩnh hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dich-nu/1811955/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.