“Ông… ông, tức chết tôi rồi, có ai làm việc như cậu không hả?” Trâu Trường Xuân suýt tức hộc máu, sa sầm mặt mày, nhưng ngay sau đó ông ta liền nhận ra điều gì đó, lão già này là người của Trương Hạc Minh,
bình thường chuyện của phòng tài vụ chưa bao giờ đến tay ông ta xử lý, bây giờ lại đến tìm ông ta, không phải là đang cố ý sao?
Nghĩ tới đây, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Lão Tăng à, bình thường chuyện của phòng tài vụ đều do Trương phó viện trưởng quản lý mà, sao hôm nay ông lại tới tìm tôi?”
“Ngài viện trưởng à, không phải là tôi nhất định phải tìm ông, mà là lúc nãy tôi đã qua phòng làm việc của Trương phó viện trưởng ròi, nhưng ông ta không ở đấy, không phải là vì chuyện này quá khẩn cấp sao, nên tôi chỉ có thể tìm ông thôi.” Chủ nhiệm Tăng cười khổ nói.
Vậy sao?
Trâu Trường Xuân cười lạnh trong lòng, đập bàn tức giận nói: “Tăng Quốc Mậu, con mẹ nó ông đang lừa ai vậy hả? Lúc nãy Trương Hạc Minh vẫn ở trong phòng làm việc, bây giờ ông lại nói với tôi ông ta không có ở đó, thật sự cho rằng tôi già rồi hoa mắt, nên nhìn nhầm người à? Cho rằng Trâu Trường Xuân tôi là lão già ngu ngốc, cho ông tới lừa gạt tôi sao?”
“Trâu viện trưởng, ông… ông đang nói gì vậy chứ? Lão Tăng tôi lại không phải là loại người đó, ông đừng ngậm máu phun người.” Ngày trước Trâu Trường Xuân là một người tốt tính,
đừng nói nổi nóng, đến giọng nói cũng luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dao-hoa/1111533/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.