“Các vị nói xong chưa?”
Kéo Lữ Thanh Tuyết lại, Diệp Thiếu Xuyên ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng sáng
ngời, tựa như có thể thấy lòng người, còn có một cổ khí thế ép về hướng mọi người, mọi người không kiềm được đều ngẩn ra.
Vốn là dựa theo tính cách Diệp Thiếu Xuyên, bất luận những người này nghi ngờ sao, chửi rủa sao, anh đều có thể không quan tâm, dù sao cũng sẽ không rơi một miếng thịt, nhưng dưới mắt những người này lại nghi ngờ y thuật của anh, thậm chí còn nói Trung y nghèo xơ xác, với tên lừa đảo, trong lòng anh cũng có chút nổi giận.
Vả lại nói, Lữ Thanh Tuyết cũng là vì anh đứng ra bác bỏ mọi người, nếu như anh không nói chuyện nữa, sợ
rằng thật sự bị người ta xem thành là chột dạ.
“Tôi cũng lười cùng những người các vị nói nhảm, các vị không phải hoài nghi y thuật của tôi sao, cũng được, chúng ta có thể đánh cược một trận, thế nào?” Diệp Thiếu Xuyên nhìn khắp bốn phía, ánh mắt quét qua tất cả mọi người, nói thẳng.
“Đánh cược một trận, đánh cược gì?” Ngô Nguyên Lượng bị Diệp Thiếu Xuyên nhìn, luôn cảm giác mình giống như một thằng hề nhảy nhót, trong lòng càng giận, lạnh lùng hỏi.
‘Đương nhiên là đánh cược y thuật.
“Trung y và Tây y?” Trương Hạc Minh cười nhạo một tiếng, hỏi: “Đánh cược như thế nào?”
“Rất đơn giản, tìm một người mắc bệnh nan y, chúng ta từng người phát huy tài năng, nhìn xem ai có thể khiến cho bệnh nhân còn sống, thời gian sống dài.” Diệp Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dao-hoa/1111494/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.