Nhưng là, Lạc Khanh Nhan không hỏi, bây giờ không hỏi, sau này không hỏi, mà cả đời cũng sẽ không hỏi… có lẽ là…không thốt thành lời, cũng có lẽ là…. nhiều lắm…
“ Đồ ngốc…” Lạc Khanh Nhan cười dài, vươn tay vò vò đầu tóc của hắn….
“ Nhan Nhan…?!” Dung Phượng Ca khẽ quyệt miệng, có chút không hài lòng, Nhan Nhan lúc nào cũng vậy, khi không muốn nói, lại cười trừ cho qua mọi chuyện, nhưng là y thực sự rất thắc mắc mà…
Đã không nhớ được, cân chi phải thắc mắc đây, Dung Phượng Ca… có thể sống vô ư vô lự như vậy, thì… cũng rất tốt rồi, không phải sao?! như vậy đối với một số người, đó là rất hạnh phúc rồi…
“ Mỹ nhân, ngươi nói xem, bao giờ thì ngươi mới có thể quên ta…” Lạc Khanh Nhan như có như không vấn, giương mắt nhìn phía trên thiên không, những vì sao lấp lánh xuyên qua những mảng bị rách trong động, như là một vòm trời nhỏ….
“ Tại sao lại quên, Phượng Ca… làm sao có thể quên Nhan Nhan đâu?!” Dung Phượng Ca khẽ nhíu mày, lại vấn ngược lại…
“ Nhưng là ta hi vọng.. ngươi có thể nhanh một chút… quên ta là tốt rồi…” Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, thở dài, thanh âm thực sự nhỏ, rất nhỏ, như là sương là khói, Dung Phượng Ca cũng nghe không rõ, Lạc Khanh Nhan nói gì, nhưng là y cảm thấy Nhan Nhan hiện tại… đang rất bối rối, vì cớ gì đâu?!
Nếu quên, ta cũng sẽ không luyến tiếc…….
Nếu quên, ta sẽ dễ dàng có cớ…. vứt bỏ ngươi….
Như vậy, có chăng là dễ dàng hơn…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/188025/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.