Lê hoa lại khai rồi lại tẫn
Đông qua xuân đến hạ về thu lại chập chờn sang
Nhân sinh, tựa như một giấc mộng
Thoắt đó, lại là mười năm nữa trôi qua……..
Mùa thu năm nay dường như đến sớm quá, lê hoa đã nở rộ cả rồi
Bầu trời đem huyền bí, cũng là vầng trăng non mở ảo, cũng là những vì tinh tú tấp lánh trên tấm lụa đen thiên nhiên…..
Tể tướng phủ, không náo nhiệt như những phủ đệ quan lại khác, lúc nào cũng lạnh thanh, tràn ngập lãnh hương hoa lê, và tiểu đình trong vườn là nơi duy nhất tướng gia đến
Khắp nơi trong vườn, đèn lồng rực rỡ…..
“ Khụ khụ….” Tiếng ho khản đặc, Lạc Khanh Nhan mệt mỏi tựa lưng vào cột đình, máu từ trong khóe miệng cứ liên tục tuôn ra, lau đi sắc đỏ quá mức yêu diễm kia, Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, mái tóc đen huyền rũ xuống. Người chỉ ba mươi bốn tuổi thôi, nhưng thần thái sao mà mỏi mệt quá
Đôi con ngươi mở ra, không có tĩnh mịch, không có lạnh lùng, họa chăng còn lại cũng là mê mang, tràn ngập đau thương
“ Nhan Nhan….” thanh âm văng vẳng vọng lại, Lạc Khanh Nhan quay đầu nhìn lại, dưới tán Lê hoa, những cánh hoa trắng muốt rơi lả tả, lam y thiếu niên, bạch phát tử mâu, nhoẻn miệng cười…..
Thiên ngôn vạn ngữ, chợt ứ đọng nơi cổ họng, khó khăn vươn tay bước lại gần nơi ấy….
Hoa vẫn rơi, lãnh hương vấn vít nơi chóp mũi nhưng là ảo ảnh chợt tan, còn lại chỉ là cánh tay vẫn còn dang dở trên không trung
Mâu quang, một thoáng mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/1472010/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.