Hoảng hốt bật dạy, đầu đau âm ĩ 
Lạc Khanh Nhan đưa mắt nhìn quanh căn phòng, một thoáng giật mình, vô thức nhìn chằm chằm hai cánh tay của mình, Lạc Khanh Nhan mê mang 
Dường như hơi ấm của người kia còn lưu lại, dường như lãnh hương của người kia còn vương vấn nơi chóp mũi của nàng…. 
Lạc Khanh Nhan cười khổ….. 
Nàng…. Tối hôm qua đã mơ?! 
Mơ thấy hắn về gặp nàng?!….. 
Nhưng là, cảm xúc thật sự chân thực….. 
“ Người đâu?!” Thanh âm khản đặc 
Từ bên ngoài, bước vào hai lục y nha hoàn, nhìn Lạc Khanh Nhan cúi đầu chờ ra lệnh. Lạc Khanh Nhan nhìn hai nữ tỳ, lạnh nhạt hỏi: “ hôm qua… là ai đem ta vào phòng?!” Từ khi nào cảnh giác của nàng lại thấp như vậy, dù nàng say nhưng cũng không đến mức có người chạm vào nàng mà nàng không ý thức được gì cả, trừ phi… 
“ Thưa Nhiếp chính vương, là… Dung lão tiền bối”, lục y nha hoàn nhẹ giọng đáp 
“ Dung lão… đã về rồi?!” Lạc Khanh Nhan hỏi 
“ Đúng vậy, Nhiếp chính vương…” lục y nha hoàn trả lời 
“ Được rồi, các ngươi lui đi…” Lạc Khanh Nhan thở dài 
Nàng… là hi vọng gì đâu, hi vọng hắn đột ngột xuất hiện trước mặt nàng hay sao, nếu quả thật hắn không chết thì nhất định sẽ quay về tìm nàng, huống chi thi thể của hắn còn nằm trong Hoàng Lăng?! 
“ Nha đầu, ngươi tỉnh rồi đấy à?!” Lão ngoan đồng Dung Cơ bước vào, còn mang theo một bát canh, thần thái hồng hào nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhìn Dung Cơ, nhẹ giọng nói: “ Dung lão, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/1471996/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.