Tiểu hài tử nhìn Lạc Khanh Nhan, đồng âm nhu nhu lại ẩn ẩn nức nở: “ sư phụ…. Nếu khóc không được, để Diêu Nhi khóc thay ngài được không, ngài… đừng như vậy, nếu không… tiểu sư phụ sẽ đau lòng lắm….”
“ Hài tử ngốc! sao ngươi biết, tiểu sư phụ của ngươi sẽ đau lòng…” Lạc Khanh Nhan cười nhạt nhìn tiểu hài tử. Tiểu hài tử dẫu là đế vương sớm trưởng thành hơn người nhưng hãy còn là trẻ con cho nên nó không hiểu lắm tiếu dung này của sư phụ, nó chỉ là cảm thấy… cảm thấy người cười thật là khó coi. Mãi sau này nó trưởng thành, thành một bậc đế vương người đời kính ngưỡng, nó mới thấu được, nụ cười nhạt ngày ấy của sư phụ, sao mà…. thê lương đến thế, tràn ngập chua xót cùng đắng cay
Tiểu hài tử nhìn Lạc Khanh Nhan, cuối đầu xuống, thanh âm nhẹ lại rất nhiều: “ đệ tử… không rõ, nhưng là đệ tử biết, tiểu sư phụ…. Không muốn sư phụ đau lòng….”
Ngay cả tiểu hài tử nhỏ tuổi như vậy, còn cảm nhận được, sao nàng lại không hiểu chứ?!
Hắn ấy à… tuy thiện lương đến ngốc nghếch nhưng lại nhạy cảm tinh tế hơn bất cứ ai, nàng luôn biết… luôn biết hắn không muốn nàng đau lòng, nhưng là…. Nếu như có thể điều khiển được tâm của mình, nàng sẽ không…. Yêu hắn, sẽ không vì hắn…. đau đớn như thế này….
Nàng luôn biết, tình yêu đối với nàng, là một thứ thật sự xa xỉ, nhưng là nàng không thôi tham muốn, có chăng vì nàng quá tham lam cho nên mới như vậy trừng phạt nàng?! Nhưng là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/1471994/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.