Phủ thái sư 
Võ Mục chằm chằm nhìn Lạc Khanh Nhan, đôi ưng mâu sắc bén như điện, ít ai có thể chống đỡ được ánh nhìn quá đỗi sắc bén đó nhưng là lần này Võ Mục thái sư của chúng ta lại là kẻ đầu tiên chịu thua, ngài thở dài, thanh âm lạnh nhạt: “ Phượng Nhan, hàng vạn tinh binh của Tây Dã đột ngột xuất hiện biên cương Hoàng Thiên, chuyện này không phải là trùng hợp đi?!” 
Lạc Khanh Nhan thong dong uống một ngụm trà, bình thản nhìn Võ Mục, cười tủm tỉm: “ thái sư, sao lại nói vậy?!” Võ Mục có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu niên bình chân như vại ngồi trước mặt mình, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, quả nhiên không hổ là lão thần ba đời của Hoàng Thiên, ngài nói tiếp: “ mới có ba tháng mà triều đình đã bắt đầu lao xao rồi, dân chúng hỗn loạn, kinh tế trì trệ lại cộng thêm có binh lính Tây Dã như hổ rình mỗi nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, tất cả sự việc trên lại đồng loạt xuất hiện, nếu như là nói chỉ là sự trùng hợp, ta không tin” 
“ Ân?! Cũng có thể là có người gây ra, nhưng tại sao người nghĩ đó là ta?!” Lạc Khanh Nhan tiếp tục vẻ mặt ‘học hỏi’ người lớn nhìn Võ Mục. Võ Mục nhướng mi nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm không ra hỉ giận: “ nếu không phải ngươi thì còn có thể là ai, Lạc Vân trang chủ – Lạc Khanh Nhan” 
Bị Võ thái sư đoán trúng thân phận, Lạc Khanh Nhan cũng không kinh ngạc, cười nhẹ: “ Võ thái sư quả nhiên không hổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/1471984/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.