“ Dung Phượng Ca, hài tử kia…. có hay không quan hệ họ hàng với ngươi?!” Lạc Khanh Nhan vẫn thắc mắc điều này lâu lắm. Ngay từ lúc gặp hài tử kia, nàng đã thấy quen thuộc rồi, này mắt, này mi, này mũi, này miệng, giống đến bất ngờ. Như là nho nhỏ Dung Phượng Ca mười mấy năm về trước vậy. Dung Phượng Ca nghe vậy, khẽ cau mày, hỏi ngược lại: “ Nhan Nhan cảm thấy Diêu Nhi giống Phượng Ca lắm hả?!” 
“ Ừ!” Lạc Khanh Nhan gật đầu. Nếu không phải hài tử ấy giống hắn thì có lẽ nàng đã không mang theo bên người, dẫu quên nhưng trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy quen thuộc 
“ Cái này Phượng Ca không rõ lắm, gia gia từ nhỏ cũng không nhắc đến họ hàng thân thích….” Dung Phượng Ca nhẹ giọng nói: “ có lẽ là… người giống người mà thôi” 
“ Sư phụ… sư phụ…” vừa nhắc người đã xuất hiện, nho nhỏ hài tử, khuôn mặt khả ái, mắt to linh động mười phần, chỉ có điều tỏ vẻ ‘người lớn’ cho nên trông rất giống ông cụ non, khiến cho người ta cảm thấy không khỏi buồn cười. Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn về phía hài từ, thanh âm lạnh nhạt: “ Diêu Nhi! Chuyện gì vậy” 
“ Nhan Nhan, hài tử này thật khá, cho Phượng Ca mượn đi…” nhìn tiểu hài tử vẻ mặt ủy khuất nhưng không dám biểu hiện, lại tỏ vẻ lạnh nhạt bất cần đời nửa chứ, y như là Nhan Nhan vậy. Dung Phượng Ca không khỏi cảm thấy yêu thích vô cùng. Vươn hai tay ôm lấy hài tử, Dung Phượng Ca nói: “ Diêu Nhi phải không?! Gọi ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/1471981/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.