Nếu như...
Phong Thiên Ngự để Phong Như Sương làm thiếp của hắn, đồng thời bỏ đi sức mạnh, ngược lại hắn sẽ chấp nhận để lại cho Lưu Vân Quốc một con đường sống.
Ánh mắt Thẩm Việt nhìn chằm chằm Phong Như Khuynh, chớp mắt một cái, trắng trợn.
Có lẽ là hắn nghĩ đến hai cái đùi trắng như tuyết của thiếu nữ bị hắn ta đè lên giường, nhịn không được cười ha ha ra tiếng.
"Phong Thiên Ngự, ta cũng không biết, thì ra dáng vẻ công chúa Phong Như Sương của quý quốc tuyệt sắc như thế, nếu như ngươi đồng ý để nàng làm trắc phi của ta, ta sẽ tạm tha thứ cho những sai lầm mà Lưu Vân Quốc các ngươi đã phạm phải vì thể diện của nàng ấy!"
Phong Như Sương?
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Cả sảnh tiệc, đều là một mảnh yên tĩnh.
Vừa rồi Thẩm Việt nói đây là... Phong Như Sương?
Nhưng Phong Như Sương ở đâu? Vì sao bọn họ không nhìn thấy?
"Ha ha!" Liễu Ngọc Thần cười nhẹ hai tiếng.
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, đến cuối cùng trở nên kiêu ngạo.
Dưới bóng đêm, chỉ có tiếng cười của hắn không ngừng vang lên, rợn cả tóc gáy.
"Nàng không phải Phong Như Sương," Vẻ mặt Liễu Ngọc Thần mang theo thống khổ cùng hối hận, "Nàng là... Phong Như Khuynh!"
Phong Như Khuynh, đây là nàng muốn à?
Nàng chăm chỉ nỗ lực như thế, không phải là muốn để cho ta hối hận sao?
Nàng đã thành công làm được điều đó, ta thật sự hối hận rồi!
Liễu Ngọc Thần đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, trên mặt hiện lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991369/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.