Đây là niềm kiêu hãnh của ông ấy.
Phong Thiên Ngự nắm chặt kiếm trong tay, bước đi vững vàng, thân hình cao lớn giống như núi Thái Sơn, từng bước một đi về phía ba lão giả kia.
"Phụ thân, không cần phải lo cho con!" Nạp Lan Tịnh gắt gao nắm nắm tay, đứng lên, "Đi bảo vệ bệ hạ, gia tộc Nạp Lan chúng ta thà chết cũng nhất định phải chết trước bệ hạ."
Nạp Lan Trường Càn đau khổ nhìn Nạp Lan Tịnh, cuối cùng đưa ra lựa chọn.
Hắn kéo Nạp Lan Tịnh xuống rồi điên cuồng đi về phía ba gã Huyền Linh Giả.
Nhưng cuối cùng hắn lại chậm một bước...
Quả đấm của lão giả áo xanh đập mạnh lên trên ngực của Phong Thiên Ngự.
Linh lực ở trong cơ thể ông nổ tung, phụt một tiếng, máu tươi phun ra, hóa thành sương máu, tản ra trong không khí.
Bước chân của Phong Thiên Ngự không hề run rẩy, thậm chí còn không lùi bước, vẻ mặt của ông kiên định, dường như có một tảng băng lạnh tan không được trên khuôn mặt của ông.
Khi Nạp Lan lão tướng quân cùng Tần Phi Dương lão gia tử xông vào hoàng cung, nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này, hai tròng mắt bọn họ đều nhuốm máu, một màu đỏ bừng.
...
Phía trên ngã tư đường Hoàng Thành.
Bước chân của Phong Như Khuynh ngừng lại, trong lòng nàng dấy lên một tia hoảng loạn, loại hoảng loạn không có nguyên nhân này làm cho nàng cảm thấy có dự cảm không lành.
"Chủ tử, người làm sao vậy?" Đường Tư kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Phong Như Khuynh.
Phong Như Khuynh lắc đầu: "Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991366/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.