Ngoại trừ người lánh đời thì ở trong tục giới này, hắn ta tự nhận không người nào có thể so sánh với hắn ta!
Phong Như Khuynh đã từng nghe đại danh của hắn ta, mà Phong Thiên Ngự lại vì nữ nhi mà xem xét, đương nhiên muốn làm thông gia với hắn ta!
Ai nghĩ đến người hắn ta coi trong lại là Phong Như Sương không được Phong Thiên Ngự sủng ái, lão ta thẹn quá hóa giận nên mới không lựa lời mà nói.
Còn nam tử ưu tú nhất trên đời...
Buồn cười!
Dưới bầu trời to lớn như thế này, hắn ta lại không phải nam nhân ưu tú nhất thiên hạ?
Ầm!
Bàn tay Nạp Lan Tịnh vừa dùng sức, ly rượu trong tay hắn bị hắn ta bóp thành mảnh vụn, đâm rách bàn tay cũng không thèm để ý chút nào.
Đột nhiên hắn ta đứng dậy, thân thể như kiếm, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thẩm Việt.
Trong đôi mắt lạnh lẽo như băng, ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Phong Thiên Ngự cũng không ngăn cản Nạp Lan Tịnh.
Mặc dù cơ thể lão ta mang bệnh nặng, trong ngoài Lưu Vân quốc đều mắc, nhưng cái này không có nghĩa là lão ta cho phép người khác khi nhục nữ nhi của lão ta!
"Nạp Lan Tịnh, chỉ bằng ngươi cũng muốn chiến đấu với ta?" Khóe miệng Thẩm Việt nở nụ cười lạnh lẽo, hắn ta xòe bàn tay ra, ngăn cản nắm đấm của Nạp Lan Tịnh, "Mà ta nghe nói, những năm gần đây Phong Như Khuynh làm ra không ít chuyện gây tổn hại phủ tướng quân."
Cơ thể Nạp Lan Tịnh run lên, siết quả đấm thật chặt.
Thẩm Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991362/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.