Đôi mắt hắn ôn nhu như dòng nước dịu dàng. Càng khiến hắn quyết tâm, kiên định… Cùng với vô số cảm xúc. Khuynh Khuynh, ta sẽ không để ngươi bị gì! Cho dù là từ bỏ cái mạng này, cũng sẽ nhất định không… để ngươi chịu bất kỳ nguy hiểm nào! Oanh! Ngay lúc đó, những linh lực xung quanh Phong Như Khuynh cũng không chịu khống chế dũng mãnh hướng về phía Tần Thần. Hắn giống như một con thuyền nhỏ đặt mình vào trong vùng biển lớn mưa rền sóng dữ, cô đơn bất lực chống chịu. “Đây là có chuyện gì?” Phù Thần càng vì hoảng hốt. Tiểu tử này… Rốt cuộc chuyện là thế nào? Thế nhưng có thể trực tiếp đoạt hết tất cả linh lực khiến mẫu thân không thể hấp thu! Nếu cứ như thế, chẳng lẽ hắn không biết tiếp theo hắn sẽ… “Thanh Hàm! Ngăn cản hắn!” Phù Thần cắn răng nói. Việc đưa linh lực từ Phong Như Khuynh chuyển sang Tần thần yêu cầu hắn đảm nhiệm vai trò trung gian, bây giờ bởi vì Tần Thần phát sinh biến cố mà hắn muốn rút tay ra cũng không còn cách nào. Nhiệm vụ gian khổ này chỉ có thể giao cho Thanh Hàm. “Vâng, Phù Thần ca ca.” Thanh Hàm ngoan ngoãn lên tiếng. Phía sau nàng đột nhiên xuất hiện ra vô số sợi dây đằng lao thẳng tập kích vào Tần Thần. Chớp mắt những dây đằng kia quấn quanh người Tần Thần. Nhưng mà… Thanh Hàm dùng sức kéo… Tần Thần vẫn như cũ củng cố đứng trên mặt đất, không hề nhúc nhích. “Thanh Hàm, có phải ngươi còn chưa ăn no hay không? Sao yếu gà thế?” Phù Thần bực bội hỏi. Tiểu tử loài người này dù sao cũng không phải mẫu thân, hắn chứa linh lực tiếp thì chẳng mấy chốc nữa sẽ nổ tan xác. Sắc mặt Thanh Hàm đỏ lên, sợ hãi thưa dạ: “Ta… Ta ăn no rồi, còn ăn rất nhiều nữa đấy, chính là…Chính là ta ăn no còn chưa kịp tiêu hóa hết, chờ ta tiêu hóa hết rồi mới có sức.” Ừ, nhất định là do nàng vẫn chưa tiêu hóa hết… Phù Thần khinh bỉ liếc nàng: “Cái kiểu dạng này của ngươi ngàn vạn lần đừng để mẫu thân nhìn được, nữ nhân loài người này rất trở mặt, nếu nàng thấy ngươi một chút tác dụng cũng không xong thì nhất định sẽ không cho ngươi ăn linh dược.” Thanh Hàm khẽ cắn môi: “Ta hữu dụng, thật sự rất hữu dụng.” Nàng nói hữu khí vô lực, mang theo vài phần vô tội. Phù Thần không có thời gian để ý tới Thanh Hàm, trên trán hắn đổ ra một tầng mồ hôi lạnh. Giờ phút này Tần Thần đã gần giống với huyết nhân, ngay cả trên mặt hắn cũng đã rạn nứt, máu tươi chảy ra, thật khiến người ta sợ hãi. “Nếu…” Giọng nói Tần Thần có chút khàn khàn, “Đến lúc đó Khuynh Khuynh hỏi tới, các ngươi hãy nói… Ta về nhà…” “Ta về nơi mà ta cần về, sẽ không bao giờ ra khỏi đó nữa, bảo nàng không cần tìm ta.” “Khuynh Khuynh là một người ấm áp như vậy, nếu biết ta đã chết, nhất định sẽ rất thương tâm.” “Ta… Sao nhẫn tâm… Làm nàng khổ sở chứ?” Khiến nàng tin rằng hắn rời đi, cả đời này sẽ không bao giờ trở về. Tần Thần chậm rãi nhắm mắt, không biết hắn nghĩ tới cái gì, khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt. Hẹn gặp lại, Khuynh Khuynh…… Tha thứ ta, không thể bảo hộ ngươi tiếp được. “Đừng mà!” Phù Thần mở to hai mắt nhìn, giọng hét đau khổ. Trên bầu trời, một đạo bạch sắc quang mang hiện lên, một tiếng rầm động trời vang lên phía sau Tần Thần. Thân mình hắn run lên, lảo đảo vài vòng rồi ngã thật mạnh ở trên mặt đất. Cỗ lực lượng cuồng bạo vốn đang quay xung quanh hắn trong lúc hắn ngã xuống liền lập tức biến mất. Tay Phù Thần cuối cùng cũng có thể thu về, Phong Như Khuynh và Tần Thần cùng với cỗ linh lực giữa hai người trong khoảnh khắc đó cũng biến mất không thấy bóng dáng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]