Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Phù Thần, linh dược dược sơn đâu?” Phong Như Khuynh có chút trợn mắt há hốc mồm.
Giọng nói của Phù Thần rất là đắc ý: “Những linh dược đó thì tính là cái gì? Đều là Cửu Đế lấy cho chúng ta ăn, ở chỗ chúng ta, sao có thể sẽ có linh dược khác?”
Linh dược?
Không có khả năng tồn tại!
Chỉ cần là ở chỗ của bọn họ, không có khả năng tồn tại linh dược khác!
Phong Như Khuynh giật mình.
Không biết làm sao, nghe được lời này của Phù Thần, trong lòng nàng loáng thoáng hiện ra cảm giác bất an.
Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, để toàn bộ linh dược vào không gian…
Hy vọng hai tiểu gia hỏa này có thể hạ miệng lưu tình, lưu cho nàng chút linh dược.
“Phù Thần, vậy ngươi có biết Cửu Đế đặt bảo vật khác ở địa phương nào hay không?”
Phù Thần trầm mặc một lát: “Ta không rõ chuyện của Cửu Đế lắm, nhưng ta biết, dược phía sau núi có tế đàn, Cửu Đế thường xuyên đi, nếu không ngươi đi tế đàn nhìn xem?”
“Đi.”
……
Dược sơn của Cửu Đế rất lớn, Phong Như Khuynh đi một hồi lâu, mới đi ra khổ dãy dược sơn này.
Mà sau khi di qua dược sơn, một rừng cây hiện ra ở trong mắt nàng.
Ở trong rừng cây dựng một tế đàn, ở bên cạnh tế đàn kia, đặt hai tấm bia đá một con rồng một con phượng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Phong Như Khuynh lại cảm thấy hai tấm bia đá kia đang nhìn nàng chằm chằm.
Cái loại cảm giác này, làm người sởn tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991333/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.