Editor: MAC
Quá đáng giận!
“Thật ngoan,” Phong Như Khuynh phục hồi lại tinh thần, cười càng ôn nhu, “Tiểu hổ, kêu thêm tiếng nữa xem nào.”
“Meo.”
Tiểu hổ thực nghe lời, cơ thể nho nhỏ của nó đều nằm trong lòng ngực Phong Như Khuynh, dùng đầu dụi nhẹ vào ngực nàng.
“Ngao!” Tuyết Lang ủy khuất nước mắt đảo quanh hốc mắt, dùng chân sói lôi kéo quần áo Phong Như Khuynh, phát ra tiếng nức nở.
Phong Như Khuynh rũ mắt nhìn Tuyết Lang, cười mỉm: “Không sao đâu Tuyết Lang, ngươi cũng có thể kêu theo tiếng chó.”
Ánh mắt Tuyết Lang sáng lên.
“Ngaoo!”
Gâu!
“Ngaoo!”
Gâu!
“Ngaoo!”
Hốc mắt Tuyết Lang đỏ bừng, gấp gấp không ngừng đi loanh quanh.
Rõ ràng nó muốn học tiếng chó kêu nhưng tới bên miệng lại biến thành sói tru! Vì sao con hổ con kia dễ dàng học được tiếng loài vật khác như vậy?
Nhìn thấy bộ dáng này của Tuyết Lang, Phong Như Khuynh cũng không muốn trêu nó nữa, nhịn không được cười lên tiếng.
“Được rồi, ta đùa ngươi chơi thôi, bây giờ trời không còn sớm, chúng ta về hoàng thành trước đi.”
Lần này trước khi ra ngoài nàng đã nói với Lưu Ly một tiếng, như vậy sẽ không phát sinh lại tình huống lần trước.
Nhưng giờ Thiết Huyết quân đoàn đã tìm được, nên cũng không cần phải ở lại đây.
Tam Văn Hổ mắt thấy Phong Như Khuynh phải đi, nó có chút nôn nóng, chạy nhanh tiến lên chắn trước mặt nàng, gầm nhẹ một tiếng: “Rống.”
“Ngươi không muốn ta đi?” Phong Như Khuynh ngẩn ra, dừng bước chân chần chờ hỏi.
Chẳng lẽ, Tam Văn Hổ còn chuyện gì muốn nàng giưps
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991325/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.